Tại Sao Nhóm Nam Chủ Đều Dùng Loại Ánh Mắt Này Nhìn Tôi
Chương 26
Đêm nay có quá nhiều điều bất ngờ xảy ra.
Hiệu quả quay phim đầy đủ, tổ chương trình phi thường hài lòng!
Quách Băng gọi nhóm người biên kịch Lưu đến, mọi người tập trung xung quanh bàn, vừa ăn cơm hộp vừa bàn về hướng tình cảm của nhà nhỏ Hồng Lam.
Một tấm bảng trắng được đặt trước mặt bọn họ, giống như những vị khách mời được mời đến bình luận về luyến tống, viết tên tám người lên.
Chẳng qua lần này bọn họ không chia thành hai nhóm hồng lam nữa, mà là tám người tạo thành một hình bát giác, thuận tiện tùy ý móc ngoặc.
"Trước tiên nhìn phương diện đơn giản nhất, Hoắc Thành, Nghiêm Chấp hai người bọn họ đều thích Địch Tinh Thần, mọi người không có ý kiến gì đúng không?"
Mọi người cùng gật đầu.
"Ôn Nặc... cậu ấy có lẽ cũng thích Địch Tinh Thần?"
Ôn Nặc rốt cuộc chỉ là người ngoài lề, không phải trọng điểm, mọi người rất nhanh liền bỏ qua y.
"Đoan Nghệ Hoa thì sao?"
"Ngày hôm nay cậu ấy khẳng định đã thay đổi cái nhìn rất nhiều về Địch Tinh Thần!"
"Nhưng nói chung, mũi tên của cậu ấy chắc sẽ thiên về hướng Hoắc Thành hơn, người trạc tuổi với cậu ấy đúng không?"
"Đúng... Hơn nữa sau lần uống rượu lần trước, tôi cảm thấy bọn họ đã thay đổi cách nhìn về Hoắc Thành."
"Lâm Thanh Ninh... Tôi nghĩa cũng là Hoắc Thành."
"Tôi lại cảm thấy Lâm Thanh Ninh sẽ viết Bùi Úc. Ánh mắt cậu ấy đối với Bùi Úc vẫn luôn rất phức tạp, có một loại lý trí khuyên cậu ấy tránh xa, nhưng cảm xúc tình cảm lại không theo khống chế, hôm nay cũng là cậu ấy chủ động áp chân cho Bùi Úc."
Cuối cùng mọi người thương lượng một chút, chủ yếu cho rằng y thích nhất chính là Bùi Úc.
"Hồ Anh... Cậu ấy có chút khí chất hải vương, còn có chút cảm giác linh hoạt. Trước đây cậu ấy tương đối thân cận với Nghiêm Chấp, hiện tại lại thân cận với Địch Tinh Thần hơn."
*Hải vương 海王: Có nghĩa là "vua biển cả", từ này thường được dùng với ý nghĩa sâu xa để chỉ những chàng trai hay cô gái duy trì mối quan hệ không rõ ràng với nhiều người cùng một lúc.
Bất quá mọi người vẫn cho rằng y thích Nghiêm Chấp hơn, dù sao mũi tên y hướng về Nghiêm Chấp quá mức thô, thô đến mức mọi người đều biết.
Tiếp theo đến sự kiện chính, hai người khiến mọi người đau đầu nhất.
Bùi Úc và Địch Tinh Thần.
Một người đối với ai cũng đều lạnh nhạt, ngay cả đường vạch với Địch Tinh Thần cũng là tổ chương trinh đoán ra, còn không có chứng thực rõ ràng.
Một người thì đối với ai cũng tốt, cảm giác có thể chọn ai bất cứ ai.
"Bùi Úc có lẽ thích Địch Tinh Thần. Cậu ta đến trường học rồi, tuy chỉ tán gẫu thôi, không có bất cứ hành động ái muội nào."
"Tôi cũng nghĩ là Địch Tinh Thần, cậu ta lạnh lùng như vậy có thể chủ động đến Trung Vũ chính là có vấn đề."
"Khẳng định là Địch Tinh Thần, không phải cậu ta nói cảm thấy hứng thú với Địch Tinh Thần à, nhưng trong số bảy người khách mời kia, nếu phải chọn ra một người, cậu ta khẳng định không thèm suy nghĩ mà chọn Địch Tinh Thần."
Mọi người nghe lời này phấn khích không thể giải thích được.
Đúng vậy, Bùi Úc muốn chọn người nào, ai cũng không chọn, muốn chọn chỉ có thể chọn Địch Tinh Thần.
"Vấn đề khó đến rồi đây." Quách Bằng khoanh tròn cái tên Địch Tinh Thần.
Cái tên này bị những mũi tên khác vây quanh.
"Hẹn hò ngày mai cậu ấy sẽ chọn ai?"
"Vấn đề này không khó đoán, tôi nghĩ cậu ấy sẽ chọn Đoan Nghệ Hoa. Ngay từ tin nhắn đầu tiên đã gửi cho Đoan Nghệ Hoa, cậu ấy vẫn luôn không có cơ hội tiến thêm một bước tìm hiểu Đoan Nghệ Hoa."
"Tôi nghĩ cậu ấy sẽ chọn Hồ Anh, mọi người không cảm thấy tin nhắn đầu tiên của cậu ấy gửi cho Đoan Nghệ Hoa có chút khó hiểu hay sao? Cậu ấy và Đoan Nghệ Hoa không có tương tác mập mờ gì, hai người bọn họ cũng không có tia lửa nào."
"Tôi cũng thấy cậu áy sẽ chọn Hồ Anh, vừa nãy thoạt nhìn cậu ấy và Hồ Anh rất ăn ý."
Quách Bằng liền đem tuyến đường của Địch Tinh Thần chỉ về hướng Hồ Anh.
Một đám người buông đũa xuống, nhìn những nét vẽ trên bảng trắng.
Quách Băng thả bút đánh dấu: "Không có mũi tên nào hướng về nhau!"
"Điều thu hút nhất của luyến tống là Tu La tràng, nhiều người giành một người, đây chỉ là vừa bắt đầu, định CP quá sớm không hẳn là chuyện tốt!"
*Tu La tràng 修罗场: Là một cụm từ dùng để miêu tả những chiến trường bi thảm, cũng có nghĩa là một người đang phải chiến đấu đến chết trong một hoàn cảnh khó khăn.
"Mấu chốt là bây giờ có rất nhiều người chưa xem Địch Tinh Thần múa. Đợi bọn họ xem rồi không biết chuyện gì sẽ xảy ra đây, đặc biệt là Hoắc Thành!"
"Đúng, đại chiêu vẫn chưa bày ra đâu!"
Địch Tinh Thần suy xét một lúc.
Cậu quyết định mời Hồ Anh.
Sở dĩ cậu lựa chọn người này, là bởi vì Hồ Anh là người dễ đột phá nhất trong bốn vạn nhân mê Hồng phương.
Hơn nữa quan hệ giữa hai người bọn họ tốt nhất, càng ngày càng giống chị em tốt.
Sau viết xong tấm card mời, nhất định không dấu vết giao đến tận tay Hồ Anh.
Địch Tinh Thần nghĩ nghĩ, đột nhiên nghĩ đến một ý tưởng hay.
Hoa hồng cậu mua hình như còn chưa đến phòng từng người.
Cậu liền dựa vào danh nghĩa tặng hoa mà lên lầu.
Đoan Nghệ Hoa và Lâm Thanh Ninh đều ở phòng khách nói chuyện phiếm, thấy Địch Tinh Thần lên đây, Đoan Nghệ Hoa cười hỏi: "Các cậu mát xa xong rồi sao?"
Địch Tinh Thần gật gật đầu, cậu đưa phần hoa đã phân cho bọn họ hỏi: "Hồ Anh đâu?"
"Vừa về phòng rồi."
Thời cơ vừa hay.
Địch Tinh Thần gõ cửa phòng Hồ Anh, liền nghe tiếng Hồ Anh truyền ra từ bên trong: "Vào đi."
Cậu đẩy cửa bước vào liền thấy Hồ Anh đang đắp mặt nạ.
Hồ Anh nhìn hoa hồng trong ngực cậu liền cười, sau đó thấp giọng hỏi: "Cậu tặng Đoan ca sao?"
Làm bạn tốt, y đương nhiên muốn làm thần trợ công cho Địch Tinh Thần.
Tình hữu nghị trong luyến tống có đôi khi còn ấm ấp động lòng người hơn tình yêu.
Hỗ trợ lẫn nhau, đứng thành một tiền tuyến, giữa hai người không có tia lửa cũng không hề có cạnh tranh.
Địch Tinh Thần nói: "Vừa đưa cho anh ấy rồi."
Hồ Anh lột mặt nạt trên mặt xuống, cười tủm tỉm củi đầu ngửi hoa hồng trong ngực: "Thật thơm."
Địch Tinh Thần nói: "Bên trong có card."
Hồ Anh sửng sốt, cầm card lên xem, sau khi xem xong liền ngẩng đầu nhìn Địch Tinh Thần.
Bởi vì có camera đang quay, y chỉ lộ ra biểu tình giật mình, sau đó nhướng mày.
"Ngày mai gặp." Địch Tinh Thần nói: "Em đi đưa hoa cho những người khác."
Địch Tinh Thần nói liền rời khỏi phòng Hồ Anh, lại sang phòng Ôn Nặc một chuyến.
Nhưng Ôn Nặc không ở trong phòng.
Cậu xuống lầu tìm thử phát hiện một mình Ôn Nặc đang ở trong phòng bếp lau bồn rửa bát.
Thân hình y đơn bạc thon gầy, chiều cao cũng không tính là quá cao, không biết vì sao khi y ở một mình thoạt nhìn trông phi thường đáng thương.
"Ôn Nặc."
Ôn Nặc quay đầu nhìn cậu, đứng thẳng người.
"Em vừa đặt hoa hồng trên bàn anh." Cậu nói.
Ôn Nặc gật đầu.
"Chẳng phải chúng ta vừa lau qua một lần rồi sao, không cần lau lại đâu."
Ôn Nặc nói: "Dù sao tôi cũng rảnh rỗi không có chuyện gì làm."
"Đoan ca đang ở trên lầu nói chuyện phiếm đấy? Sao anh không tham gia với mấy anh ấy?"
Sau khi hỏi lời này xong, Địch Tinh Thần có chút hối hận, Ôn Nặc khẳng định không thể trò chuyện thoải mái cùng mấy người Đoan Nghệ Hoa được.
Trong lòng cậu nảy sinh cảm xúc thương tiếc: "Bất quá vừa hay có anh ở đây, anh giúp em đưa hoa cho Nghiêm ca và Hoắc ca đi."
Ôn Nặc sửng sốt, hỏi: "Sao cậu không tự đưa cho họ?"
"Em muốn đi WC, anh giúp em đưa đi." Địch Tinh Thần nói xong liền đưa hoa hồng cho y.
Trong lòng Ôn Nặc ấm áp, y biết Địch Tinh Thần đang chiếu cố mình.
Trong chương trình luyến tống, một mình y chạy đến phòng bếp lau đông chùi tây, chính y cũng cảm thấy bản thân thật buồn cười. Tuy rằng bọn người Đoan Nghệ Hoa và Lâm Thanh Ninh cũng rất tốt, nhưng chủ đề bọn họ trò chuyện quá mức cao thượng, y chỉ có thể ngồi bên cạnh ngốc hề hề mà nghe, cũng rất không được tự nhiên.
Y vẫn thoải mái nhất khi ở trước mặt Địch Tinh Thần.
Y liền đưa hoa đồng cho Hoắc Thành và Nghiêm Chấp.
Địch Tinh Thần quay về phòng mình trực tiếp vào phòng vệ sinh.
Vừa đẩy cửa bước vào mới thấy Bùi Úc đang ở bên trong.
Bùi Úc hẳn là vừa tắm rửa xong, đang cúi đầu dùng khăn lau nước.
Tôi fuck.
Địch Tinh Thần chỉ cảm thấy cả người mình bị nóng hỏng rồi, nhanh chóng khép cửa bước ra ngoài.
Tôi fuck tôi fuck tôi fuck, sao lại thế này.
Sao Bùi Úc tắm rửa thành cái dạng này.
Bất quá đây không phải trọng điểm.
Trọng điểm là nam chủ Tấn Giang quá mức giống nam chủ Đường Gia rồi!
Thời điểm ngủ say đã rất hoành tráng rồi, nhưng không ngờ tới sau khi thức tỉnh quả thực khí thôn sơn hải.
*Khí thôn sơn hải 气吞山河: Đại khái có nghĩa là cao hơn cả núi sông.
Địch Tinh Thần ngơ ngác đứng bất động một lúc, cậu thật sự bị kinh sợ đến ngốc rồi, cậu không biết nên nói cái gì.
Đúng lúc này, Ôn Nặc bỗng nhiên bước vào.
"Còn một bó, có cần đưa cho Bùi ca không?" Ôn Nặc hỏi.
Địch Tinh Thần hắng giọng nói: "Ừm, anh ấy đang tắm, đợi lát nữa đưa cho ảnh sau."
Địch Tinh Thần vẫy tay mời Ôn Nặc đến phòng cậu.
Mặc dù không biết tại sao Bùi Úc sau khi mát xa xong lại biến thành như vậy, nhưng cậu cảm thấy tốt hơn hết nên cho Bùi Úc một chút không gian riêng vào lúc này.
Ôn Nặc liếc mắt nhìn về phía phòng tắm, nghĩ thầm, tại sao mọi người đều tắm rửa vào lúc này vậy.
Lúc y đến phòng Nghiêm Chấp, Nghiêm Chấp đang tắm.
Mà lúc đến phòng Hoắc Thành, Hoắc Thành cũng vừa mới tắm xong.
Hiện tại ngay cả Bùi Úc cũng đang tắm.
Y tới phòng ngủ của Địch Tinh Thần, Địch Tinh Thần lại đi về phía camera trong phòng khách nhỏ, sau đó cầm cái áo mà Bùi Úc thường xuyên dùng để che camera, tùm lên che camera lại.
Người của tổ chương trình ở cách vách lập tức ngồi thẳng dậy: "Thật là gần đèn thì sáng gần mực thì đen, sao Địch Tinh Thần cũng học theo tật xấu kia của Bùi đại thiếu gia vậy!"
"Che cũng che rồi, nhưng lý do là gì? Vì sao phải che? Vừa rồi trong phòng tắm đã xảy ra chuyện gì?"
"Tôi cảm giác biểu tình của Địch Tinh Thần có điểm quái quái."
Bọn họ cho rằng Địch Tinh Thần tiến vào đυ.ng phải Bùi Úc đang tắm cho nên mới chạy ra.
Bùi Úc thoáng nhìn qua gương, trên gương phủ một tầng hơi nước, nhìn không rõ hình ảnh bên trong nhưng hắn vẫn nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình.
Con ngươi trắng đen rõ ràng tựa hồ mang theo hơi đỏ ửng.
Hắn thật sự cũng không biết bản thân đã có chuyện gì, lúc này đầu óc hắn rối như tơ vò, không nghĩ cái gì, chỉ là sau khi tắm rửa xong cơ thể vẫn luôn duy trì trạng thái tê cứng này, vô luận làm thế nào cũng không khôi phục được thái độ bình thường. Có khả năng do bị đóng băng hơn hai mươi năm, năng lượng trong cơ thể quá mức đầy mà thôi.
Cũng không biết Địch Tinh Thần sẽ nghĩ hắn thế nào.
Hắn đưa tay lau đi lớp sương mờ trên gương, lộ ra khuôn mặt vô cùng tuấn tú, khuôn mặt lạnh lùng này phảng phất bị nước nóng hun thấu rồi, trên gương mặt vẫn là nét mặt lạnh lùng như thường, giờ phút này cảm giác đã hoàn toàn thay đổi.
Sau khi bước vào phòng Địch Tinh Thần, Ôn Nặc có chút không biết làm thế nào, hoa hồng trong tay cũng quên luôn việc bỏ xuống.
"Ngồi đi." Địch Tinh Thần nói.
Ôn Nặc ôm hoa hồng ngồi xuống hơi mím môi.
Gian phòng của Địch Tinh Thần tràn ngập hương vị của Địch Tinh Thần, tuy rất nhạt nhưng rất dễ ngửi.
Địch Tinh Thần cầm chai nước khoáng trên bàn vặn lên uống hai ngụm, quay đầu nhìn bộ dáng Ôn Nặc có chút luống cuống, tâm liền chùng xuống.
"Ngày mai anh dạy em làm bánh đi, em nghe nói trên mạng đang có trend tự làm bánh kem ở nhà." Địch Tinh Thần nói: "Anh dạy em trước, ngày mai chúng ta cùng nhau làm."
Ôn Nặc gật đầu.
Rốt cuộc y có thể biểu hiện một chút tài năng.
Kỳ thực trừ bỏ ngày đầu tiên khi bước vào căn nhà nhỏ Hồng Lam thì tương đối cảm thấy hưng phấn, Ôn Nặc rất nhanh liền phát hiện bản thân xem như một người bên lề. Cảm giác y và chương trình này không phù hợp càng ngày càng mãnh liệt, y cũng không có tính cách tự tin dương quang như Địch Tinh Thần, khoanh tay bó gối vẫn luôn duy trì ở vị trí rất xấu hổ.
Đối với một người có tính cách như y mà nói, việc thể hiện vẻ mặt bối rối cô đơn trước mặt ống kính là một việc rất xấu hổ, hai ngày này y quả thật rất lo lắng.
Cho nên đối với ý tốt của Địch Tinh Thần, y thậm chí thấy cảm động, hốc mặt đỏ ửng nhìn về phía Địch Tinh Thần mỉm cười.
Y cười như vậy, Địch Tinh Thần đè thấp âm thanh nói: "Có phải cảm thấy đến với chương trình này rất cực khổ không?"
Ôn Nặc gật đầu, lại ngượng ngùng nở nụ cười, nhưng nụ cười này tự mình phá vỡ phòng ngự, hốc mắt ướŧ áŧ, y đang cảm thấy mình ở trước ống kính làm trò khóc lóc quả thực mất mặt liền cúi đầu, tay chân có chút luống cuống.
Địch Tinh Thần nhỏ giọng dùng âm thanh mà tổ chương trình không nghe thấy nói chuyện cùng Ôn Nặc, cậu rất biết cách an ủi người khác, sẽ đem bản thân đặt cùng hàng với đối phương, dùng từ "chúng ta" thích hợp hoàn cảnh.
Hai người bọn họ vốn dị là hai người nghiệp dư duy nhất trong ngôi nhà Hồng Lam này.
Cậu dỗ Ôn Nặc không cần khẩn trương, nói y chỉ cần không làm điều gì sai sẽ không khiến khán giả chán ghét, đối với công cụ hình người như bọn họ mà nói chính là thắng lợi.
Cậu cũng nói y không cần sợ hãi, nói sẽ có khán giả thích hình mẫu như y.
Cậu bảo đảm với Ôn Nặc, khả năng sẽ không có nhiều người thích y nhưng khẳng định sẽ không có nhiều người ghét y.
"Anh xem, tưởng tượng thử, có phải chúng ta cũng có thể kiếm người thích chúng ta qua mỗi tập không? 《 Tín hiệu Hồng Lam 》có số lượng khán giả theo dõi lớn như vậy, có hơn một trăm vạn người theo dõi, ngay cả khi có 1% người thích chúng ta, tính ra có đến một vạn người. Anh tốt như vậy, anh chỉ cần làm chính bản thân sẽ có rất nhiều người thích anh, không tin chờ xem."
Ôn Nặc lắc đầu cười nói: "Tôi không tốt như vậy đâu."
Nhưng y cảm thấy lời Địch Tinh Thần nói thực chân thành, Địch Tinh Thần thật sự cảm thấy y tốt.
Địch Tinh Thần chính là ánh mặt trời chương trình này tặng cho y, có ánh sáng của cậu chiếu tới, chẳng sợ chỉ chiếu trên người y một chút, y liền không thấy lạnh nữa.
Cũng không biết vì sao, ý niệm này vừa xuất hiện y lại muốn khóc.
Không thể hiểu được.
Giống như cảm xúc con người không thể khống chế, có chút nước mắt nhất định phải chạy, có người để thích đã định trước cùng bản thân vô duyên.
Y không cẩn thận đem bó hoa hồng trong ngực làm hỏng, rơi xuống vài cánh hoa dính chút nước mắt của y.
Y thực xấu hổ không biết mình đang khóc cái gì.
Có lẽ do áp lực của nghiệp dư trên truyền hình quá lớn.
Sợ hãi, vô thố, lo âu, sợ bản thân bị bỏ lại phía sau, rơi vào tình cảnh xấu hổ, cũng sợ thể hiện không tốt bị cư dân mạng mắng.
Địch Tinh Thần đang định an ủi y vài câu, bống nhiên thấy Bùi Úc mặt quần áo ngủ đi qua cửa phòng cậu, còn nhìn vào bên trong.
Bốn mắt nhìn nhau, có chút xấu hổ.
"Bùi ca." Địch Tinh Thần gọi: "Anh chờ một chút."
Ôn Nặc nhận ra cậu muốn nói gì, lập tức đứng dậy, kết quả cúi đầu nhìn qua bó hoa hồng trong ngực, đều bị y đè hỏng rồi.
Địch Tinh Thần liền cầm hai bông hoa trên bàn mình lên, bước tới cửa đưa ra: "Cái kia, hoa hồng em mua, anh lấy không?"
Bùi Úc nhìn thoáng qua hoa hồng trong tay Địch Tinh Thần.
Giờ phút này người của tổ chương trình ở cách vách sắp điên rồi, chỉ tiếc camera trong phòng khách bị che đậy, Bùi Úc đứng bên ngoài phòng ngủ, camera trong phòng ngủ quay không được nét mặt hắn!
Từ lúc họ yêu cầu Địch Tinh Thần mua hoa, bọn họ liền chờ đợi giờ khắc này!
Đặc biệt sau khi Bùi Úc biết mục đích của tổ chương trình bọn họ, Bùi Úc lựa chọn nhận hoặc cự tuyệt càng mang ý nghĩa quan trọng!
"A a a, hình ảnh mấu chốt như vậy cư nhiên không quay được!"
"Bùi Úc sẽ song tiêu sao? Cậu ta có nhận không!"
*Song tiêu 双标: Mang ý tứ chính là mình làm gì cũng đúng, người khác làm gì cũng đều sai.
Sau đó bọn họ nhìn chằm chằm vào máy theo dõi nôn nóng chờ đợi, nín nhở ngưng thần, sợ rằng sẽ bỏ lỡ một chữ nào đó.
Sau đó bọn họ thấy một bàn tay trắng nõn thon dài vươn tới.
Bọn họ nghe được âm thanh mưa xuân rơi xuống, vạn vận sống dậy.