Nghiệp Duyên

Chương 12:

“Thành Ca...”

“Hửm?”

Nghe tiếng gọi nhỏ nhẹ bên cạnh, Tống Thành Ca buông dĩa xuống ngước nhìn Dương Nghê. Cô vẫn vậy, chậm rãi cắt miếng bò bít tết thành nhiều phần nhỏ rồi đưa đến trước mặt hắn. Dương Nghê nở nụ cười sáng ngời liên tục ríu rít san sẻ những chuyện mình biết cho hắn nghe.

Tuy trong lòng đầy rẫy nghi hoặc nhưng hắn cũng buông bỏ sự lãnh đạm của bản thân với cô. Chuyện Dương Nghê nói không có gì là thú vị, thậm chí hắn còn chẳng có lấy nổi một chút hứng thú nhưng Tống Thành Ca lại nghe không sót một chữ nào.

“Ừm.”

Sau mỗi lần cô kể, hắn chỉ ậm ờ một tiếng cho có lệ xong vẫn nho nhã ăn cơm nhưng lại không quên đáp trả nữ nhân đang thao thao bất tuyệt. Dạo gần đây, không khí giữa hai người hài hoà hơn hẳn. Thay vì những lần cãi vã thì bây giờ có lẽ tốt hơn nhiều rồi.

“Ngày mai em muốn đi ra ngoài mua sắm cùng Diêu Di có được không anh?”

Dương Nghê chọc chọc vào bát, cúi đầu chờ câu trả lời của hắn. Cố gắng lấy lòng hắn như vậy chỉ đổi lại kết quả là buổi đi ngày mai.

“Nhất định phải thành công” - Dương Nghê quả quyết trong lòng.

“Được.”

Tống Thành Ca không nghĩ ngợi nhiều. Hắn lấy khăn lau miệng rồi ra phòng khách bỏ lại Dương Nghê với tâm trạng phấn khởi.

Hắn cầm quyển sách dày cộp lên phòng, cánh cửa chưa kịp khép lại thì Dương Nghê cũng nối đuôi vào theo. Trên tay cô cầm hai ly sữa bò còn bốc hơi nghi ngút. Cẩn thận đưa cho hắn một ly, cô cầm một ly. Tống Thành Ca khựng lại, hắn không đón ly cho cô, khuôn mặt lạnh tanh gạt Dương Nghê qua một góc.

“Anh không uống sữa.”

“Àh...Vậy anh uống nước ép, sinh tố hay caffe gì không em lấy cho.”

Dương Nghê đem sữa đặt trên mặt bàn. Mặt cô méo mó trông vô cùng khó coi. Thành Ca não tàn quá rồi, hắn có cần khiến cô bẽ mặt đến vậy không?

“Lấy giúp anh chai Vodka được rồi.”

“Nhưng...”

Tống Thành Ca cau mày không hài lòng. Hắn gọi điện, không đến năm phút sau quản gia trực tiếp đem lên, tận tình giúp hắn mở nắp chai. Tống Thành Ca uống cạn một hơi, nhìn cô còn chần chừ hắn liền dùng lực đạo kéo cô về phía mình. Cả người Dương Nghê như không có trọng lực mà đổ về phía trước nằm gọn trong l*иg ngực hắn.

"E…em chưa tắm."

Dương Nghê uyển chuyển từ chối hắn, đem cái đầu vừa nãy còn gục vào mình đẩy ra. Cô vô cùng sợ hãi cảm giác cùng hắn xảy ra quan hệ. Căn bản cô chưa đủ tuổi và một cái nữa là cô không có ham muốn cao về chuyện đó.

Tống Thành Ca lờ đi những lời nói của cô, hắn chỉ coi nó như gió thoảng bên tai. Điều hắn muốn trừ phi hắn không muốn nữa bằng không chẳng một ai có thể cản. Hắn cắn vào tai cô, dùng răng cạ vào nơi mẫn cảm của người phụ nữ.

"Thà…Thành Ca!"

"Hử?"

"Em…người em rất khó chịu."

"Không sao, để anh giúp em."

Đôi mắt không nhiễm sắc dục nhưng hơi thở lại nóng bỏng chứa đầy ham muốn. Tống Thành Ca nới lỏng tay, giả sử nếu bây giờ cô quyết liệt phản đối thì không phải là không thể thoát khỏi hắn.

"Nhưng không phải là cách đó."

Dương Nghê kìm nén cảm giác sợ hãi đang dâng trào trong lòng, cố an ủi trái tim đang đập lên "thình thịch". Phải chăng cô đoán được hắn đang ra bài test để kiểm tra mình nên mới chịu ở lại cho tới giờ phút này?

"Em nói xem tôi là gì của em?"

"Là…chồng."

"Vậy em phải như nào?"

"Phải nghe lời."

"Nghê Nhi sai rồi. Em phải có bổn phận của một người vợ."

"Mà bổn phận của người vợ chính là giúp chồng của họ giải toả bất cứ khi nào họ muốn, hiểu không?"

Tống Thành Ca lại bắt đầu nói những lời ám muội, đem những suy nghĩ non nớt của cô thay bằng một trang sách mới của người lớn. Hắn lại nốc rượu rồi bắt cô uống từng ngụm thật lớn. Men rượu len lỏi vào từng tế bào, không khí hai người dần nóng lên, cánh rèm bung xuống bay phấp phới cũng chẳng ảnh hưởng gì tới tâm trạng của hai người bên trong.

Tống Thành Ca rất tự nhiên đem khoá quần kéo xuống. Tay Dương Nghê vẫn đặt trên vai và đùi của hắn, cô bối rối không dám cựa quậy đồng thời không dám nhìn xuống dưới chỉ sợ nhìn phải thứ gì đó gây bỏng mắt.

"Nghê Nhi ngoan, mau giúp chồng em đi chứ."

Dương Nghê rùng mình. “Thứ đó” của đàn ông tuy đã dùng qua rồi nhưng đến cùng cô vẫn không trông được xem nó có hình dáng ra sao. Đêm ấy, màn đêm đen kịt bao phủ toàn bộ và lúc đó cô cũng chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến nó.

Quả thực, từ bé đến lớn nếu nói không hiếu kì thì chính là nói dối nhưng tại khoảnh khắc này, đầu cô như muốn nổ tung. Ánh đèn sáng ròi rọi như ban ngày, Dương Nghê có cách nào không “xem” của hắn sao?

“Nghê Nhi!”

Tống Thành Ca kiên nhẫn gọi tên cô khiến Dương Nghê bừng tỉnh. Cô cực kì xấu hổ khi thất thần trong hoàn cảnh như này. Nhưng cô chính là không biết làm sao để “giúp” hắn. Tống Thành Ca lời ít ý nhiều, Dương Nghê chính là phải làm sao a?