Nghiệp Duyên

Chương 11 :

“Ma...ma tuý? Tại sao lại có ma tuý ở đây chứ?”

Một cô gái trẻ run sợ trong bộ đồng phục của nữ hầu, đôi chân không tự chủ được mà lùi về sau vài bước và loạng choạng suýt ngã. Miệng cô cứ mấp máy nhưng vì quá kinh hãi mà không thốt lên được thêm câu nào nữa.

Cô gái ấy cứ lùi, cứ lùi về sau cho đến khi gót chân chạm vào cánh cửa được làm từ loại gỗ đắt tiền nhất. Vốn định xoay tay nắm để bỏ chạy ra ngoài nhưng cô ấy đột nhiên va vào bả vai rắn rỏi của ai đó. Vì chiều cao bị giới hạn nên tầm mắt chỉ tập trung được vào chiếc áo sơ mi tao nhã ấy.

Cô hầu lảo đảo ngã về sau, đôi mắt căng tròn ngạc nhiên đưa tay che miệng nhìn gương mặt gần trong gang tấc của Lục Trạch. Anh ta thần không biết quỷ không hay mà lại sát gần cô ấy, vẫn phong thái lịch thiệp, vẫn nụ cười ngọt ngào như bao ngày chìa tay ra với ý định muốn đỡ cô.

“Cô có sao không?”

Khi được một chàng trai ấm áp giúp đỡ điển hình như là Lục Trạch nếu là thường ngày cô ấy đã hò hét trong lòng vì vui sướиɠ, sau này còn có thể khoe với những người cùng làm khác, những người mà chỉ nghe tên Lục Trạch thôi đã mê như điếu đổ rồi.

Nhưng lần này, vì sao mà cô hầu lại cảm thấy rợn người đến thế? Sở dĩ câu từ dịu dàng như vậy nhưng lại cảm thấy run sợ trước nó. Vào thời khắc gần kề cái chết nhất, linh tính luôn mách bảo ta điều nguy hiểm lúc bấy giờ. Và lúc này đây, chân cô ấy mềm nhũn ra, đến cả lời nói cũng chẳng thể trả lời một cách rành mạch.

“Tôi...tôi không...không sao. Tôi còn...còn có việc...t-tôi xin...phép đi trước.”

Lục Trạch lại nở nụ cười quái gở nhưng đồng thời anh ta cũng thu tay về. Khẽ “à” lên một tiếng, đôi lông mày kiếm chau lại rồi dãn ra. Cô hầu tưởng Lục Trạch bỏ qua cho mình bèn lồm cồm bò dậy thì liền bị anh ta túm lấy cổ áo lôi kéo ngược vào trong phòng. Bàng hoàng hết mức, cô hầu cố bám vào tường dể níu bước chân của anh ta nhưng có lẽ chẳng có tác dụng gì.

“Cô đã nhìn thấy gì rồi?”

“Tôi không...thấy...gì cả!”

Cô ấy một mực phủ định, nước mắt bao phủ chỉ chờ để trực trào vì sợ hãi tột độ. Ai mà ngờ được một Lục Trạch luôn phong độ, hài hoà mà có ngày lại trở mặt thành người tàn ác, đôi mắt như hiện thân của quỷ satan đến đòi mạng.

“Nói dối giỏi đấy. Cái mạng quèn này của cô có giữ được hay không phải dựa vào cậu chủ rồi.”

“Kh-không, đừng mà! Anh làm ơn đừng nói với cậu chủ mà. Tôi...tôi không biết gì hết, tôi không...không cố ý nhìn thấy chúng đâu.”

Lục Trạch nhìn gói ma tuý 500g bị đổ một ít dưới sàn mà cười lạnh. Căn phòng này bình thường người ngoài không được phép bén mảng đến, huống hồ Tống Thành Ca còn cảnh cáo tới tất cả đám người làm rồi. Lý nào một con ruồi nhặng lại có thể qua mắt hắn sao?

Chuyện ngày hôm nay làm sao có thể qua mắt được Tống Thành Ca? Lục Trạch giữ mạng còn khó nói gì đến mở lòng từ bi giúp đỡ người khác, không khéo anh ta còn bị vạ lây ấy chứ chẳng chơi.

“Hết cách rồi. Cô chờ phán quyết của cậu chủ đi.”

“Hức...hức...tôi, tôi là làm theo lệnh của cô Dương Nghê. Tôi...cô ấy nhờ tôi chuyển lời lại với anh là cô ấy muốn gặp anh nhưng lúc đó anh không có mặt ở đây. Tôi sai rồi, tôi xin lỗi...làm ơn tha cho tôi đi mà.”

“Chuyện gì?”

Giọng nói lạnh tanh của Tống Thành Ca vang lên, khuôn mặt không chút biểu tình, cả bộ dáng lười biếng dựa lưng vào tường khi thấy cô hầu khóc sướt mướt.

“Chuyện là...”

Lục Trạch ngắn gọn tường thuật lại mọi thứ vì anh biết Tống Thành Ca không bao giờ thích chuyện dài dòng. Một chuyện khá nghiêm trọng đã diễn ra ấy vậy mà hắn nghe xong cũng chẳng lộ ra tia cảm xúc nào.

Nếu trường hợp xấu nhất xảy ra, phía cảnh sát nắm bắt được thông tin thì có mà xong cả lũ thế nhưng cậu chủ của anh là làm sao a? Tống Thành Ca “ồ” lên, bầu không khí lại thêm trầm trọng. Nước mắt cô hầu cứ rơi không ngừng, tiếng nức nở cũng ngày một to lên.

“Không phải anh em ta còn thiếu đồ để chơi sao? Ném cô ta cho bọn chúng đi!”

Tống Thành Ca thản nhiên nói rồi rời đi để lại mớ hỗn độn này cho Lục Trạch. Anh ta vò đầu rồi thầm tiếc thương cho cô hầu. Lòng thương cảm dâng trào, Lục Trạch sau một hồi đắn đo vẫn quyết định đưa đến tay cô một lọ thuốc và nói:

“Cầm đi, sẽ có lúc cô cần dùng đến chúng.”

Nói gì thì nói Lục Trạch vẫn có ấn tượng khá sâu đậm với người này. Đây không ai khác chính là “fan cứng” của anh ta. Làm việc bên Tống Thành Ca đã lâu, việc chạm mặt thường xuyên với mọi người trong dinh thự cũng là chuyện thường tình. Người con gái gặp anh ta là mặt đỏ như trái cà chua, nói lắp e thẹn không ghi nhớ không được.

Ngày hôm đó, không một ai biết nữ hầu bị chuyển đi đâu nhưng bất luận có đến đâu chăng nữa, đυ.ng phải Tống Thành Ca chỉ có con đường “sống không bằng chết” mà thôi.