Nghiệp Duyên

Chương 10 :

“Diêu Di, vì sao em lại ở đây?”

“Anh này, còn không phải là do anh sao? Không phải mới cưới vợ liền quên em rồi chứ?”

Diêu Di gượng cười trước câu hỏi quá đỗi thẳng thắn của hắn. Nhìn người đàn ông đến liếc cũng không thèm liếc mình một cái chị liền muốn đổi chủ đề, cố gắng moi được chút ít thông tin từ hắn.

“Chị dâu chưa dậy sao anh? Có vẻ như chị ấy hiểu lầm mối quan hệ của chúng ta thì phải? Anh có giải thích với chị ấy chưa?”

Quả nhiên khi vừa nhắc tới Dương Nghê thái độ của hắn thay đổi hẳn.

“Em đến tận đây chỉ vì chuyện này thôi ư?”

Tống Thành Ca đang nghiêm chỉnh xem xét tài liệu liền mất hứng gạt chúng sang một bên. Rõ ràng trước giờ hắn cùng cô em họ này vốn đâu thân thiết đến mức như vậy. Một năm còn chẳng gặp nổi nhau một lần, mà có gặp đi chăng nữa cũng chỉ là hỏi han vài câu cho có lệ. Đối với sự quan tâm thái quá này từ Diêu Di, Tống Thành Ca cau mày khó hiểu.

“Chết thật, không phải anh ấy nghi ngờ gì mình rồi đấy chứ?”

Trong lòng Diêu Di nhảy dựng lên gào thét nhưng trên mặt vẫn cười hề hề. Đôi mắt sắc sảo ấy như máy quét mà hướng đến phía chị ngồi.

“Nào có. Em đến để thay cha mẹ gửi quà cưới cho anh chị, tiện thể muốn cùng chị dâu trò chuyện qua.”

“Được rồi. Đằng nào cô ấy cũng không có bạn bè, có em cùng bầu bạn chắc hẳn Nghê Nhi sẽ rất vui.”

“Dạ!”

Diêu Di thấy bóng lưng của hắn rời đi liền nhẹ nhõm thở phào một cái. Chỉ thấy Tống Thành Ca cùng vệ sĩ nói cái gì đó rồi hắn lạnh nhạt quay lại nhắn nhủ chị

“Nghê Nhi có lẽ cũng sắp tỉnh rồi. Em ngồi đây chơi đợi cô ấy một lát, anh có chuyện phải rời đi một chuyến.”

Diêu Di tỏ vẻ hiểu chuyện mà gật đầu nhưng trên môi lại nở nụ cười sâu, dường như rất vui vẻ. Em đưa tay tạm biệt Tống Thành Ca tiễn hắn ra đến cửa. Mục đích cho chuyến ghé thăm này không đơn giản như vậy. Thật may mắn làm sao khi mà tất cả thành công ngoài mong đợi.

Diêu Di chậm rãi suy nghĩ, một tay chị chống cằm, một tay gõ xuống mặt bàn tạo thành tiếng “lạch cạch”. Diêu Di hiểu rõ mọi chuyện xảy ra trong tương lai nhất, đặc biệt là tương lai đầy tối tăm và thảm hại của cuộc đời Tống Thành Ca.

Chị chính là được trọng sinh trở lại vào hai năm trước. Thời gian từ bây giờ tới hai năm chính là cực kì ngắn ngủi. Thời hạn để chị ngăn cản bi kịch xảy ra không còn nhiều. Trước khi để Tống Thành Ca hãm quá sâu vào cuộc chơi lố bịch do hắn tạo nên thì Diêu Di phải kéo thoát Dương Nghê ra khỏi hắn.

“Dương Nghê là mấu chốt cho mọi chuyện. Chỉ cần mình giúp Dương Nghê rời xa Tống Thành Ca, tất cả sẽ được cứu thoát bao gồm cả mình.”

Diêu Di đinh ninh. Chị thầm nghĩ thì thấy bóng dáng Dương Nghê lấp ló sau cầu thang. Một thân ảnh mảnh mai trước mặt kéo Diêu Di ra khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn.

“A! Chào chị dâu.”

“Chị dâu sao?”

Dương Nghê nghi hoặc đánh giá cô gái đối diện. Diêu Di trông thật thuần thục, trưởng thành trong chiếc áo sơ mi trắng kết hợp quần âu. Gương mặt đoan trang, cả người toát ra khí chất mạnh mẽ, tựa như là người cô có thể tin tưởng.

“Đúng ạ. Chị dâu, chị còn nhớ em chứ?”

Diêu Di lớn tuổi hơn Dương Nghê nhưng lại dùng kính ngữ, thậm chí còn không thấy khó chịu vì điều này. Dương Nghê trầm ngâm, cô đang lục lọi trong tâm trí mình. Không để chị đợi lâu, Dương Nghê dò hỏi.

“Cô là Diêu Di?”

Diêu Di gật đầu liên tục, cười ngây ngô tỏ ra vô hại nhất có thể. Dương Nghê cảm nhận được thiện chí từ đối phương, cô cũng không quá bài xích mà ngồi xuống kêu người rót trà.

Hai người chẳng ai nói gì, cuối cùng Diêu Di là người lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng này.

“Chị và anh Thành Ca rất yêu nhau nhỉ?”

Diêu Di tế nhỉ hỏi. Để lên kế hoạch cho sau này thì trước hết cần nắm rõ tình hình đã. Đúng như dự đoán của Diêu Di, Dương Nghê không nói gì mà chỉ lắc đầu lia lịa. Xung quanh toàn những tai mắt của Tống Thành Ca nên chị không dám lộ liễu quá, cười trừ nhẹ giọng khuyên nhủ.

“Chị có lẽ không biết anh ấy chỉ thích mềm mỏng mà thôi. Em nghĩ chị nên tiếp xúc nhiều với anh ấy, có khi chị sẽ tìm thấy nhiều điểm tốt ở Thành Ca đó.”

“Vậy ư?”

Đôi mắt Dương Nghê đờ đẫn. Lời Diêu Di nói là có ý gì chứ?

“Vâng. Nếu chị thử nói chuyện với anh ấy, có lẽ hai người sẽ gần gũi với nhau hơn. Anh ấy vốn dĩ là người dễ mềm lòng. Chỉ cần chị nghe lời anh ấy hơn đảm bảo Tống Thành Ca sẽ thoả hiệp tất cả mong muốn của chị.”

Diêu Di nháy mắt với cô, Dương Nghê phối hợp liếc nhìn xung quanh.

“Tôi sẽ thử. Còn bây giờ chúng ta đổi chỗ nói chuyện đi. Tôi sẽ dẫn cô lên thăm quan phòng sách của tôi.”

“Được hả? Vậy chúng ta đi thôi!”

Diêu Di tươi cười khoác tay cô, hồn nhiên đi theo Dương Nghê, tránh xa những chiếc camera biết nói kia...