Nghiệp Duyên

Chương 9:

"Mọi chuyện sao rồi?"

Tống Thành Ca vừa tắm xong, trên người khoác tạm chiếc áo choàng, bàn tay linh hoạt gõ máy tính. Lục Trạch kính cẩn đứng một bên, anh ta khẽ đẩy gọng kính, thấp giọng nhất có thể để không làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của Dương Nghê.

"Chúng ta có lô thuốc mới nhưng vì dạo này cảnh sát canh phòng nghiêm ngặt quá nên bên đó yêu cầu cậu đích thân qua đấy xác nhận."

"Lũ gớm ghiếc đó cũng giỏi tạo lý do thật đấy."

Tống Thành Ca hơi nhướn mày. Gương mặt hắn trầm trọng trong giây lát rồi liếc sang cô, cẩn trọng suy tính hồi lâu.

Hắn sử dụng ma túy từ lâu nhưng việc buôn bán nó thì mới diễn ra hai năm nay. Từ khi còn trẻ hắn đã nổi tiếng là người ăn chơi, vung tiền như nước.

Bởi vậy số tiền mà hắn có trong tay dần không đủ để đáp ứng nhu cầu nữa. Tống Thành Ca chán ngấy việc phải kí tên vào giấy ghi nợ rồi. Hắn hết đánh nhau trong trường thì lại giao du với bọn côn đồ ở ngoài. Đến Tống Phi Nam cũng phát choáng khi nhìn thấy con số nợ khổng lồ.

"Mày, mày cái đồ nghịch tử này."

Ông ta giận dữ ném tờ giấy vào mặt Tống Thành Ca. Hắn không chút giao động trước lời mắng chửi. Trong cái thời kì phản nghịch, việc bị cha hắn dằn mặt đều như cơm bữa, căn bản hắn nghe đến quen tai rồi.

"Mày có giỏi thì cút ra khỏi nhà tao. Coi như tao không có đứa con bất hiếu như mày. Hộc… Hộc… "

"Ông tưởng tôi muốn ở nơi rác rưởi này lắm vậy. Coi lại những việc làm bẩn thỉu của ông đi, ông có tư cách gì khiển trách tôi?"

Những lời nói của Tống Thành Ca đã thành công đả kích đến Tống Phi Nam. Ông ta đưa tay lên ôm ngực, dường như bệnh đau tim lại tái phát không đúng lúc rồi.

Tống Thành Ca đá mạnh vào chiếc ghế da cao cấp. Ngày hôm ấy, hắn chính thức bỏ nhà ra đi vào năm mười bảy tuổi. Cắt đứt hoàn toàn liên lạc với gia đình, đến cả cha mẹ cũng chẳng biết hắn lưu lạc xó xỉnh nào.

Hắn nghênh ngang đi trên đường. Con chó nằm trên vỉa hè cũng khiến hắn ngứa mắt. Tống Thành Ca quen thói quang tàng, hắn giẫm lên đuôi con chó khiến nó sừng cồ lên vì đau đớn. Nó nhe hai chiếc răng nanh sắc nhọn kinh người ra, gầm gừ bật dậy nhìn thủ phạm.

"Grừ… Grừ… Gâu gâu gâu."

"Đến cả tao mày cũng dám sủa? Có phải ngay cả mày cũng không coi Tống Thành Ca tao ra cái gì đúng không?"

Nếu là người khác trong trường hợp này không phải bỏ chạy thì cũng là hốt xanh mặt nhưng hắn thì sao? Ấy vậy mà vẫn hiên ngang nói đạo lý với cả một con chó.

Mà loài động vật có hiểu tiếng người bao giờ, nó chăm chăm tiến gần con mồi mà sủa liên tục. Một số ít người có mặt ở đấy co chân lên cổ chạy lẹ nhưng Tống Thành Ca ung dung một cách lạ thường.

"Nếu mày không biết nghe lời như vậy, hôm nay tao sẽ thay chủ nhân mày dạy dỗ cho mày một trận."

Tống Thành Ca nở nụ cười hung ác. Hắn nhặt khúc gỗ gần đấy lên, lao thẳng đến chỗ con chó nhắm trúng mũi nó mà quất mạnh. Từng cú đánh giáng xuống, hắn ra tay thật hiểm độc.

Đặc biệt, vùng mũi là nơi tập trung khá nhiều dây thần kinh, mạch máu của chúng. Vì thế con chó rất nhanh mà ngã lăn quay ra kêu ăng ẳng đầy đau thương.

Tống Thành Ca chỉ dừng lại khi hắn cảm thấy đủ. Nhìn con chó co ro chảy máu hắn dùng sức dấy mạnh mũi giày vào bụng nó.

"Ắc… Ẳng ẳng ẳng… Au au."

Con chó đang có chửa, nhìn cái bụng nhô lên vυ' có sữa là biết, đoán không nhầm thì được một tháng rồi. Xong việc hắn liền bỏ đi, cũng không biết con chó đó và đàn con của nó sau này thế nào? Liệu có còn không hay đã sớm hoá kiếp rồi?

Chuyện quá khứ bỗng nhiên ùa về trong đầu. Cái thời thiếu ngu ngốc ấy hắn còn tưởng hắn đã quên rồi chứ.

Lũ Tây Tạng kia khiến hắn ngứa ngáy tâm can. Chúng như con chó có não nhưng không biết sử dụng. Chúng muốn gặp hắn lắm sao? Được rồi, hắn sẽ nhượng bộ lần này. Chỉ duy nhất lần này. Và về sau, khi chúng nghe đến cái tên Tống Thành Ca sẽ không còn suy nghĩ dốt nát đó nữa.

"Đặt hẹn cho tôi vào ngày kia đi và cử thêm người làm tới đây."

Lục Trạch không dám đảo mắt lung tung, chỉ lẳng lặng.

"Vâng."

"Còn chuyện gì nữa không?"

"Cô Dương Nghê…"

"Tiếp tục cung cấp thuốc cho cô ấy tới khi có lệnh mới."

Lục Trạch gật đầu. Nhìn anh ta bước ra ngoài, hắn rơi vào trạng thái đăm chiêu.

"Ưm…"

Dương Nghê trở mình, bàn tay bất giác mà ôm hắn cọ cọ tìm hơi ấm. Bộ dáng khi ngủ của cô thập phần đáng yêu. Dương Nghê hiếm khi nằm thẳng, cô toàn cong người sang một bên, miệng đôi lúc lại chọp chẹp giống như có một giấc mơ đẹp về đồ ăn ngon vậy.

Tống Thành Ca gấp laptop, hắn nằm xuống. Đây là đêm chung giường đầu tiên của họ. Cô ngủ ngon thật đấy còn hắn thì trằn trọc suốt thôi.

"Vô tư như vậy coi có vẻ em không còn gặp ác mộng nữa rồi nhỉ…"