Nghiệp Duyên

Chương 13:

Ngay chính lúc cô cảm thấy rối bời nhất thì ba hồi chuông điện thoại vang lên đã cứu Dương Nghê thoát khỏi tình cảnh “tiến thoái lưỡng nan” này. Tống Thành Ca vốn chẳng bận tâm, hắn đưa tay tắt chiếc đèn ngủ bên cạnh giường. Chẳng mấy chốc, ánh sáng vàng nhạt ấm áp đã vụt tắt, tim Dương Nghê đập liên hồi như một lời cảnh báo cho thấy cuộc săn mồi của con sói đã bắt đầu.

“Nghê Nhi, Nghê Nhi...”

Tiếng thì thầm chứa đầy sự chiếm hữu mà khó ai phát hiện kèm theo hơi thở nóng hổi của nɧu͙© ɖu͙©. Dương Nghê trở nên đông cứng, thật khó khăn khi không thể cử động. Dù ngồi quay lưng lại với Tống Thành Ca nhưng cảm giác bị nhìn không sót một chỗ nào khiến cô ngạt thở biết bao.

“Không, đừng!”

Không khí trong phòng giống như dần bị cạn kiệt, cô cố hít lấy từng chút một nhưng cảm giác khó thở và buồn nôn đã xâm chiếm hết đầu óc Dương Nghê. Mặc dù biết phải tuân theo mọi yêu cầu của hắn nhưng tận sâu trong thâm tâm cô vẫn run sợ mà thốt lên câu từ chối. Chỗ đó của Dương Nghê vẫn còn đau, thân thể non nớt này thật sự không thể chịu nổi, càng không phải là nơi để hắn bộc phát thú tính của mình.

Tống Thành Ca liếʍ dọc cổ cô xuống, hắn buồn bực cắn mạnh vào bả vai Dương Nghê. Tuy không nhìn thấy được chỗ mà hắn cắn vào mình nhưng cô đoán chắc bả vai đó hoàn toàn in hằn hai hàm răng của Tống Thành Ca.

“Ư...hứcc!”

Dương Nghê đau điếng, giọt nước mắt cuối cùng cũng đã chảy xuống. Tống Thành Ca không chút biểu cảm dư thừa, chính hắn khiến cô như vậy nhưng bây giờ lại như con cún nhỏ liếʍ láp vết thương, bản thân tỏ ra hết sức vô hại. Dương Nghê không hề biết rằng thiếu chút nữa Tống Thành Ca đã đem chỗ máu bị rỉ ra rít vào trong cổ họng, hung hăng gặm nhấm như một loài dã thú đói khát lâu ngày.

“Tốt nhất, ngàn vạn lần em đừng khiến tôi thất vọng.”

Dây áσ ɭóŧ đến cùng vẫn không bảo vệ được chủ nhân của mình mà trượt xuống. Dương Nghê tưởng chừng giây phút này mình sẽ rơi vào tay hắn một lần nữa thì chuông điện thoại lại kiên trì vang lên.

Ông trời như thương xót cho tấm thân mục tàn này cùa cô, tầm mắt của Tống Thành Ca chứa đầy bất mãn nhưng không thể lại ngó lơ nó, hắn chỉ đành rời khỏi cô, mặt tối sầm đi nhấc máy.

“Alo.”

“...”

“Chết tiệt, thằng khốn!”

“...”

Dương Nghê không biết nội dung của cuộc trò chuyện, cô chỉ thầm cảm ơn cho người ở đầu dây bên kia vì trong thời gian ngắn ngủi đó mà khiến hắn vội vàng rời phòng.

Khi chỉ còn có một mình, Dương Nghê vẫn thấp thỏm lo âu, cô sợ Tống Thành Ca tiếp tục “muốn” cô. Dương Nghê chạy vội vào phòng tắm, đứng trước tấm gương lớn chua xót nhìn chỗ vai hơi rướm máu của mình.

Cô cắn chặt răng, vành mắt đo đỏ không biết nghĩ ngợi điều gì. Tất cả chỉ xẹt qua giây lát giống như chưa hề tồn tại, cô tắm rửa sạch sẽ rồi cẩn thận bôi thuốc để tránh bị nhiễm trùng.

Đồng hồ đã điểm 11 giờ 50 phút nhưng cô vẫn chẳng thấy bóng dáng Tống Thành Ca đâu, cho đến khi nghe được tiếng động cơ nổ dưới nhà thì Dương Nghê mới biết hắn đã rời đi bèn thở phào một hơi và trèo lên giường...

Tống Thành Ca vịn chặt vô lăng, chiếc xe mui trần phóng điên cuồng trong đêm. Tiếng gió vù vù bên tai, trời bỗng có chuyển biến, mây đen dần kéo về bao phủ cả một bầu trời lấp lánh sao. Hắn như kẻ điên, không ngần ngại vượt qua những chiếc xe đang cản đường mình.

Tuy trời đã về đêm nhưng ở thành phố phồn hoa này thì coi như phá lệ, mọi dịch vụ đều hoạt động 24/24 giờ bất kể thời tiết chẳng mấy tốt đẹp. Trời đổ mưa, từng hạt mưa nặng nề cứ rơi đáp xuống khuôn mặt như tạc tượng của hắn, dẫu vậy Tống Thành Ca vẫn dửng dưng làm sao!

Có lẽ nhiêu đây chưa đủ để khiến hắn bình tĩnh. Nghĩ đến chỉ vì một vài câu đe doạ của kẻ lạ mặt kia đã khiến mình rối loạn thế này, Tống Thành Ca đấm mạnh vào quyển sổ tay phía trước đồng thời đột ngột phanh xe.

Hắn day mi tâm, nhắm mắt một hồi vì đắn đo, quần áo ướt nhẹp dính vào cơ thể, mái tóc rủ xuống những giọt nước lạnh, Tống Thành Ca đắm mình trong mưa.

Trong đầu hắn lại văng vẳng lời thoại đầy ngạo mạn đó, cái thái độ giễu cợt cùng nụ cười mỉa mai này không phải ngày một ngày hai, tên đó mãi ẩn mình trong bóng tối nhưng lại nắm bắt được điểm yếu chí mạng của hắn...

“Kính chào quý khách, anh cần gì ạ?”

Vừa bước chân vào khách sạn, Tống Thành Ca được hai cô lễ tân niềm nở ra đón. Thấy hắn ăn mặc nhếch nhác, hai người liếc nhau nhưng sau nhìn thấy bộ đồ của thương hiệu nổi tiếng ấy họ không dám làm gì quá phận, nụ cười xã giao vẫn thường trực trên môi như một nghi thức cơ bản.

“Tôi muốn đặt phòng vip cho một đêm.”

“Vâng, thưa anh, phòng của anh là phòng 306 nằm ở tầng 5 ạ.”

Một người thông báo, một người cấp cho hắn thẻ phòng. Tống Thành Ca gật đầu, hắn vô cùng hài lòng, khách sạn này do hắn đứng tên nhưng đây là lần đầu tiên hắn trực tiếp nhìn qua một lần, coi như phía dưới quản lí cũng không tệ...