Trà Xanh Nhỏ

Chương 2.2

Sau khi nhìn thấy Lan Khởi, hắn nhanh chân bước lại đây rồi mở cửa xe, trước tiên trả tiền vé, sau đó thô bạo kéo Lan Khởi ra khỏi xe, kéo đến bãi đỗ xe của sân thể dục.

Lan Khởi hất tay của hắn ra: "Đau quá, tôi đi không nổi".

Vu Thư Hạc không nhịn được mà nhìn cậu: "Anh có phải hay không đang giả bộ? Chiêu này đối với tôi không có tác dụng đâu. Nghĩ rằng tôi là bạn trai của anh, mỗi ngày đều phải cưng chiều thói quen của anh sao.

Thấy Lan Khởi không nói lời nào, Vu Thư Hạc nói tiếp: "Anh không đi nổi tôi cũng không thể bế anh vào, đừng kéo dài thời gian nữa, đi sớm về sớm, buổi tối tôi còn muốn cùng bạn gái đón sinh nhật cô ấy, đừng làm lỡ thời gian của tôi".

Lan Khởi đứng im tại chỗ, cậu hơi mím môi, giống như làm nũng mà nhìn hắn: "Cậu tại sao lại như vậy, là cậu khiến tôi trở thành như thế này, hiện tại lại không chịu trách nhiệm. Hơn nữa cũng không phải tôi muốn lãng phí thời gian, tôi cũng đang rất đau cũng muốn đi bác sĩ sớm một chút, nếu cậu quan tâm bạn gái như thế, sao tối qua không đi tìm cô ta, nhất định phải hành hạ tôi mới được?"

Sau khi nghe Lan Khởi nói, người đứng xung quanh đều nhìn chằm chằm họ.

Vu Thư Hạc mặt lạnh giằng co cùng cậu một chút, càng ngày càng có nhiều người nhìn sang chỗ bọn họ. Lan Khởi vậy mà không cảm thấy xấu hổ chút nào, nước mắt bắt đầu chực trào ra, như là bị oan ức lắm.

Gân xanh trên trán Vu Thư Hạc nảy lên, nhịn một chút cuối cùng cũng ngồi xổm xuống trước mặt Lan Khởi: "Lên đi. Nếu đến bệnh viện mà phát hiện không có sao, anh đợi đó cho tôi!.

Lan Khởi trèo lên lưng hắn rồi ôm cổ, khi sắp đến bãi đậu xe, cậu làm bộ lơ đãng hỏi: "Người bạn cùng đánh với cậu lúc nãy đâu?"

"Tôi nói bọn họ đi trước. Anh hỏi cái này làm gì?:

"Có người nhận điện thoại của cậu, âm thanh cậu ta thật dễ nghe, trông có đẹp không?"

"Anh có bệnh phải không? Đừng đánh chủ ý lên bạn của tôi, ai bị anh nhìn trúng cũng không có kết quả tốt. Nếu trước kia tôi ngăn cản anh câu dẫn Cố Bân Dương thì bây giờ cậu ta cũng không thảm như vậy".

"Nhưng.." Lan Khởi nói: "Chính cậu là người làm cho đầu Cố Bân Dương xanh biếc".

"Đó là tại anh câu dẫn tôi, nếu không phải là tại tôi uống say, anh có cởi hết nằm trên giường thì tôi cũng lười nhìn một cái. Anh ngày nào cũng giống như hồ ly, câu dẫn người khắp nơi, cũng không biết đã bị bao nhiêu người ngủ qua, tôi còn ngại bẩn đây".

Lan Khởi nở nụ cười: "Cậu thật sự cho rằng ai cũng có thể ngủ với tôi? Cho đến tận bây giờ, chỉ có hai người cùng tôi lên giường mà cậu chính là một trong số đó".

Vu Thư Hạc muốn hỏi xem người kia có phải là Cố Bân Dương hay không, nhưng lại cảm thấy việc này đối với mình chẳng liên quan nên lười nói. Sau khi đem Lan Khởi nhét vào ghế phía sau, hắn vừa định vòng ra phía trước thì bị Lan Khởi ôm cổ, không cho hắn đi: "Từ từ đã, cậu giúp tôi xem chỗ phía sau có phải đã chảy máu rồi không. Đóng cửa xe lại".

Lan Khởi chủ động cởϊ qυầи và giày ra, quỳ trên ghê ngồi, cặp mông trắng như tuyết hơi nhếch lên, dùng tay mở khe mông của mình ra, muốn cho Vu Thư Hạc nhìn rõ ràng hơn chút, nhưng câu quỳ không vững, hai chân đều run, ngay cả mông cũng hơi run, giống như cây anh đào qua lại, màu đỏ tươi bên trong như ẩn như hiện.

"Thế nào? Có chảy máu hay không?"

Vu Thư Hạc im lặng nửa ngày không lên tiếng, Lan Khởi nói: "Cậu đang nhìn có phải không?"

"Ừm".

Lan Khởi nghe giọng hắn có chút khàn, trong lòng cười thầm, cậu đứng dậy, lại đổi sang tư thế nằm, hai chân gác lên trên người Vu Thư Hạc: "Như vậy làm sao có thể nhìn thấy cái gì, cậu lấy ngón tay đem nơi đó mở ra, nhìn kỹ một chút đi mà. Bên trong thật sự rất đau".

Vu Thư Hạc không biết đã xảy ra chuyện gì, đôi mắt nhìn thẳng vào nơi đó, đầu óc giống như không thể suy nghĩ, do dự một chút, vậy mà thật sự ấn eo cậu, cắm một ngón tay vào.

Nửa ngón tay vừa mới tiến vào, Lan Khởi liền khép chân kẹp chặt tay hắn, vòng eo nhẹ nhàng đung đưa, thật sự mượn tay hắn bắt đầu tự an ủi, đôi môi đỏ tươi hơi giương lên, ưm a a a mà rêи ɾỉ, âm thanh mềm mại ngọt ngào, tinh tế như sợi tơ quân lấy người ta chết mê chết mệt.

Vu Thư Hạc thấp giọng mắng một tiếng: "Lại phát tao, Lan Khởi, anh đến cùng đã xong chưa? Chân mở ra, đừng run nữa".