Trên thực tế, đây không phải là lần đầu Cố Bân Dương bắt gặp cậu lừa dối, ngay từ ngày thứ ba họ ở bên nhau, Lan Khởi liền cảm thấy nhàm chán, và bắt đầu không an phận.
Cậu đã bí mật gọi cho bạn trai cũ, khóc lóc nói rằng mình vẫn chưa quên được hắn, muốn cùng hắn quay lại.
Đó là người bạn trai cũ duy nhất Lan Khởi chấp nhận, hai người là thanh mai trúc mã, tình cảm rất tốt. Bạn trai cũ ở trước mặt người khác chính là người không bao giờ với tới cao lãnh chi hoa, trước mặt Lan Khởi chính là một tên cẩu mê mẩn cậu, chưa từng mắc lỗi bao giờ.
Lan Khởi rất yêu thích khuôn mặt của bạn trai cũ, cho nên vẫn luôn kiên trì với hắn, sau đó muốn tập trung theo đuổi Cố Bân Dương, tất nhiên là phải độc thân, không nói hai lời liền đem bạn trai cũ vứt.
Sau này bạn trai cũ mới nhìn rõ bản chất tàn nhẫn của Lan Khởi, biết sự đơn thuần đáng yêu thường ngày đều là giả bộ, nên đã rất thất vọng, cắt đứt liên lạc với cậu, đem số điện thoại Weachat tất cả đều kéo vào sổ đen.
Nếu không phải Lan Khởi dùng số điện thoại mới gọi ba cuộc liên tiếp, bạn trai cũ đều không bắt máy, khi nhận lại phát hiện ra đó là Lan Khởi, hắn muốn lập tức cúp điện thoại, nhưng Lan Khởi ở đầu bên kia nhỏ giọng khóc, bạn trai cũ nghe một hồi vẫn không thể nhẫn tâm, trầm mặc một lúc lâu mới hỏi Lan Khởi đang ở đâu.
Lan Khởi rủ anh đến thư viện của trường học, hai người hôn nhau tại khe hở của giá sách, bạn trai cũ rất cẩn thận, sợ có người sẽ nhận ra Lan Khởi nên anh lấy một quyển tạp chí che mặt của hai người ngay lúc hôn môi. Mà tại thời điểm đấy Cố Bân Dương đến tìm sách, chỉ bằng dáng người đã lập tức nhận ra đó là Lan Khởi, che mặt cũng vô dụng.
Lan Khởi lúc đó đối với Cố Bân Dương chính là hứng thú bừng bừng, đương nhiên đặt hắn lên hàng đầu. Thấy Cố Bân Dương sinh khí, quyết định thật nhanh đem bạn trai cũ tát một cái mạnh, khóc lóc chạy theo phía sau Cố Bân Dương nói rằng bạn trai cũ cưỡng hôn cậu.
Lúc đó, Cố Bân Dương chẳng hoài nghi gì, nhưng lại cảm thấy áy náy vì đã không bảo vệ tốt Lan Khởi nên bị cậu chiếm tiện nghi.
Nhưng lần này lại không may mắn như vậy, Cố Bân Dương trực tiếp nghe thấy cuộc điện thoại giữa cậu và Vu Thư Hạc, viện cớ gì cũng vô ích.
Tất cả đều do Vu Thư Hạc, bất cứ khi nào cũng có thể gọi điện thoại, nhất định phải chọn đúng thời điểm Cố Bân Dương đang trong phòng tắm mà gọi điện, nếu không phải vậy cậu nhất định sẽ không bị bắt gặp. Vu Thư Hạc quả nhiên là khắc tinh của cậu, gặp hắn thì sẽ không có chuyện tốt.
Lan Khởi mặc quần áo tử tế rồi ngồi đợi cả tiếng đồng hồ nhưng Vu Thư Hạc vẫn không tới đón cậu.
Cậu gửi một dấu chấm hỏi cho Vu Thư Hạc nhưng hắn lại không trả lời, trực tiếp gọi điện tới nhưng không có ai bắt máy, gọi liên tiếp 20 cuộc, rốt cuộc cũng có người nhận.
"Vu Thư Hạc, cậu chết rồi à?"
Bên kia thế nhưng không phải là âm thanh của Vu Thư Hạc: "Xin chào, hiện tại Vu Thư Hạc đang chơi bóng rổ, điện thoại di động bỏ ở phòng thay đồ, anh có chuyện gì gấp không? Tôi có thể chuyển cho anh ấy".
Giọng của thiếu niên rất êm tai, trong trẻo và ngọt ngào hơn bất cứ giọng nào mà Lan Khởi đã từng nghe.
Lan Khởi im lặng một lúc, khi nói giọng cậu đã mềm mại hơn rất nhiều: "Như vậy sao, kỳ thực cũng không có chuyện gì, tôi sẽ nói chuyện sau với Vu Thư Hạc. Các cậu hiển tại đang chơi bóng rổ ở đâu nga?"
Người bên kia nói một cái địa chỉ, Lan Khởi liền đi ra ngoài bắt xe, lúc ngồi trên xe, Vu Thư Hạc mới gửi cho cậu cái tin nhắn.
"Anh có bệnh sao? Gọi liên tục hai mươi cuộc gọi, bạn gái của tôi cũng không dính người như thế, anh có thể hay không đừng làm phiền tôi?"
"Cậu quên đưa anh trai của mình đi bệnh viện".
"Buổi chiều đi. Tôi đánh bóng rổ xong rồi nói tiếp".
"Tôi hiện tại đang đến chỗ của cậu, , nếu cậu không đợi ở cửa ngay lúc tôi đến, tôi sẽ gọi cho cha ngay lập tức".
Chưa đến hai mươi phút, Lan Khởi đã đến, Vu Thư Hạc quả nhiên là đợi ngay ở cửa, hắn cao ráo đẹp trai, ngũ quan thâm thúy, vừa đứng ngay chỗ đó đã giống như một người mẫu đang đi trên đường băng. Không ít người lén lút nhìn hắn, nhưng hắn chỉ nhíu chặt mày nhìn đồng hồ, bộ dạng trông rất thiếu kiên nhẫn.