Trà Xanh Nhỏ

Chương 1.2

Đang cố gắng nhớ lại thì điện thoại ở đầu giường đột nhiên vang lên.

Lan Khởi nhìn thấy người gọi đến là Vu Thư Hạc liền bắt máy ngay, giọng nói Vu Thư Hạc có phần thâm trầm: "Anh dám gài bẫy tôi? Đồ lẳиɠ ɭơ, anh nhiều bạn trai như vậy còn dám câu dẫn tôi, nhất định phải dụ dỗ tôi lên giường? Anh có cần mặt mũi không?

"Là cậu ôm tôi lên giường rồi cưỡиɠ ɠiαи tôi. Tôi không ngừng cự tuyệt, vậy mà cậu còn đánh tôi, không cho tôi nói chuyện" Lan Khởi âm thanh mềm mềm mà phàn nàn: "Chân của tôi bị cậu véo đến mức bầm tím, chỗ đó hiện tại còn đau, Vu Thư Hạc, cậu thô bạo như vậy, làm sao bạn gái của cậu có thể chịu được?"

Vu Thư Hạc thật lâu không lên tiếng, mặc dù biết hắn không nhìn thấy nhưng Lan Khởi vẫn nở một cụ cười vô tội: "Thực xin lỗi, tôi quên mất cậu vẫn còn xử nam, không có kinh nghiệm cũng là bình thường. Tôi không trách cậu đâu."

"Bớt nói nhảm" Vu Thư Hạc nói: "Ngày mai tôi đi lấy xe, là chiếc Lamborghini mà anh vẫn luôn muốn, anh đi cùng tôi, xe giao cho anh. Cứ coi như đêm qua không có chuyện gì phát sinh, không cho phép anh nói với bất cứ ai. Còn về phần Cố Bân Dương, anh không cần lo lắng, cậu ta cùng lắm là chia tay với anh, tôi hiểu rõ cậu ta là người thế nào, cậu ta không phải là một người hay nói lung tung."

"Chỉ có một chiếc xe đã muốn ngủ với tôi? Cậu cho rằng tôi dễ dãi như vậy, Cố Bân Dương so với cậu thì hào phóng hơn nhiều."

"Vậy anh muốn thế nào?"

"Hiện tại chưa nghĩ ra, trước tiên cậu đem xe đem tới rồi nói sau. Còn có, trong thời gian tới tôi gọi là cậu phải đến, hiện tại tôi có một việc muốn cậu làm, chỗ đó của tôi rất đau, đoán chừng là đã chảy máu rồi, chờ một lúc tôi sẽ phát cho cậu định vị, cậu lái xe đưa tôi đến bệnh viện đi".

"Hôm nay tôi không rãnh, anh tự mình đi đi."

"Còn có chuyện quan trọng hơn cả anh trai của mình sao?"

"Tôi không có thời gian nói chuyện với anh, hôm nay bạn gái tôi tổ chức sinh nhật. Anh không thể tự mình đến bệnh viện sao? So với nữa nhân anh còn phiền phức hơn nhiều đấy".

"Được nha, nếu cậu không tới tôi sẽ gọi cho ba ba, con út đem con lớn của hắn ch*ch, cậu nói ông ấy có thể hay không lại tái phát bệnh tim? Đến lúc đó..."

"Lan Khởi, anh thực sự rất đê tiện."

"Vậy thì cậu có tới hay không?"

Vu Thư Hạc cúp điện thoại, mấy phút sau, trên WeChat gửi cho anh hai chữ: "Vị trí."

Lan Khởi đem định vị phát đi, bắt đầu suy nghĩ làm sao cùng Cố Bân Dương giải thích.

Thật ra, Cố Bân Dương đối với cậu rất tốt, tướng mạo gia thế tính cách đều không có chỗ xoi mói, hơn nữa lại một mực yêu cậu, không nhìn nổi cậu khóc, chỉ cần thái độ của cậu chân thành một chút, Cố Bân Dương nhất định sẽ tha thứ cho cậu, căn bản không đến mức đi đến bước chia tay .

Lúc xuống giường, giữa đùi đau đớn làm Lan Khởi nhíu chặt mày, cậu nằm xuống giường một lúc lâu mới đứng dậy được, khó khăn vịn tường bước vào phòng tắm.

Vu Thư Hạc chết tiệt, hóa ra hắn ta thật sự là xử nam, cái gì cũng không biết, đem cậu làm muốn chết đi sống lại. Đẩy cửa phòng tắm ra, Lan Khởi trong nháy mắt dừng bước, đôi mắt ngấn nước hơi mở to, khϊếp sợ nhìn Cố Bân Dương đang đứng trước bồn rửa mặt.

"Anh vẫn luôn ở đây?"

"Đúng, những lời em nói tôi đều nghe được, không phải em hướng Vu Thư Hạc "phiêu tư" sao?" (sorry huhu vì chỗ này tui dịch đại, tui không biết nghĩa của từ đó luôn á “嫖资” )

Cố Bân Dương cầm khăn lau mặt cho cậu, nhưng trên mặt lại không có biểu tình gì, Lan Khởi biết lần này tất cả đều xong rồi, Cố Bân Dương chính là loại người từ nhỏ đến lớn chưa từng nói ra lời thôi tục, nam nhân không phát giận vô cớ, lần này có thể nói ra hai từ "phiêu tư", chắc là đã tức giận lắm rồi. (tui không biết "phiêu tư" nó là cái gì nữa “嫖资”)

Nếu như thật sự không có cách nào cứu vãn, Lan Khởi dứt khoát làm rõ: "Được rồi, em không phải là người tốt, từ trước đến nay đều là giả bộ, em mới không phải là loại bạch liên hoa nhu nhược kia. Hiện tại bây giờ anh muốn chia tay sao?".

"Còn không phải sao?"

Cố Bân Dương thế mà rất bình tĩnh, làm cho Lan Khởi có chút ngoài ý muốn.

Lan Khởi im lặng một lúc, liền nói: "Xin lỗi".

"Còn giả vờ để làm gì? Em thật sự không muốn xin lỗi tôi đúng không?"

Lan Khởi nhìn thấy bàn tay của Cố Bân Dương đang nắm chặt ở bên cạnh, cậu còn tưởng rằng Cố Bân Dương muốn đánh nhau, theo bản năng nhích sang bên cạnh, nhưng Cố Bân Dương chỉ là liến nhìn cậu một cái, khóe mắt hơi đỏ, hắn cố bình tĩnh trong chốc lát nhưng trong nháy mắt lại để lộ ra sơ hở, không biết vì sao mà tim Lan Khởi giống như bị kim đâm, cậu hơi há miệng muốn nói nhưng lại bị Cố Bân Dương đẩy để đi ra khỏi phòng tắm.

Cố Bân Dương đã đi rất lâu nhưng Lan Khởi vẫn chưa thể bình tĩnh lại được.