Lan Khởi vượt quá giới hạn bị Cố Bân Dương bắt được.
Lúc đó Lan Khởi đang bị em của cậu đè lên giường mà hôn, quần áo bị cởi, cả hai người bọn họ đều uống rượu, ý thức đều không tỉnh táo, chỉ biết làm theo bản năng là cọ tới cọ lui. Lan Khởi đem hai chân của mình vòng qua eo Vu Thư Hạc, giống như rắn ở dưới thân hắn cọ tới cọ lui, trong miệng cứ chút lại gọi tên Cố Bân Dương, chút lại gọi cái tên khác, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt mơ hồ.
Vu Thư Hạc đem hai chân của cậu bẻ ra, véo lên bắp đùi trắng mịn của cậu một cái mạnh: "Tao hóa, bây giờ tôi làm anh, anh sẽ gọi tên ai đây?"
Lan Khởi cắn môi tỏ vẻ đáng thương, cậu giỏi nhất là giả vờ ngây thơ, cho dù là say cũng có thể thoải mái xử lý được.
Vu Thư Hạc dùng mu bàn tay vỗ nhẹ trên mặt cậu: "Đừng có biểu hiện vẻ mặt này. Thật giống anh trai của em, mặt mũi lẳиɠ ɭơ, nhìn anh là em đã phát ngán."
Bọn họ thực sự say quá rồi, say đến mức người kia là ai cũng không biết.
Vu Thư Hạc miệng thì nói phát ngán, nhưng thật ra nhìn đến vẻ mặt thanh thuần kia, hắn chỉ càng cứng hơn, cũng không làm màn dạo đầu, liền trực tiếp đâm vào bên trong.
Lan Khởi bị hành động của Vu Thư Hạc làm cho đau, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, nhỏ giọng khóc một mình, chỉ biết dùng tay đẩy người đàn ông trên người mình ra.
Vu Thư Hạc bị Lan Khởi cào ra mấy vệt đỏ trên cổ và ngực, giống như là bị mèo cào, nhưng lại cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, ngay cả giọng điệu cũng dịu hơn một chút: "Đừng cử động, nếu không sẽ càng đau hơn."
Hắn nắm lấy tay Lan Khởi, ấn xuống giường, bắt đầu động đậy.
Cố Bân Dương tiến vào chính là lúc này.
Lan Khởi uống say, không nhớ rõ vẻ mặt của Cố Bân Dương lúc đó như thế nào, thậm chí còn không biết hắn đã nói cái gì đã đưa cậu đi lúc nào.
Cậu chỉ biết là lúc tỉnh dậy đã ở trong khách sạn, trên người đều là những vết tích, phía sau còn có cảm giác đau, giống như đã trải qua một đêm rất kịch liệt.
Nhưng rõ ràng là ngày hôm qua cậu chỉ uống rượu cùng Vu Thư Hạc ở nhà hắn, Vu Thư Hạc cố ý chỉnh cậu, nên cho cậu uống rượu mạnh, cậu chỉ mới uống một chén đã bắt đầu thấy choáng váng, Vu Thư Hạc uống hai chén, cũng không khá hơn chút nào, cả hai người bọn họ đều say.
Cậu mơ hồ nhớ ra mình và Vu Thư Hạc hình như đã lăn đến trên giường, sau đó Cố Bân Dương đi vào.
P/s: hơi nhiều nên tui đăng thành hai chương, không biết xưng hô như thế nào nữa huhu loạn quá. Có gì góp ý giúp tui tại phần cmt nhé, tại đây là bộ đầu tay của tui. Tui cảm ơn nhiều nhe.