"Vu Thư Hạc, cậu có thể cho thêm một ngón tay nữa vào được không".
Chỗ đó của Lan Khởi đã ra một ít nước, lúc nãy cậu có cắn môi nên trên đấy cũng có một chút nước lấp lánh, nước mắt đọng lại trên đôi mắt xinh đẹp của cậu, giống như một vũng nước. Cậu nói ra những lời dụ dỗ đó, nhưng ánh mắt lại trong sạch, như một nắm tuyết nằm trên mái hiên không bị ai chạm vào.
Tại sao lại có một người hấp dẫn như vậy, nhưng khiến người ta thoạt nhìn trông rất thuần khiết?
Quả nhiên là một túi da tốt. Khuôn mặt thanh thuần, thân hình k.ỹ n.ữ.
Hầu kết Vu Thư Hạc hơi lăn, cảm thấy hơi thở của mình có lửa, cả người giống như bị thiêu cháy. Hắn cứng rồi. Mà Lan Khởi lại giả vờ như không biết chuyện gì, chỉ quan tâm đến sự thoải mái của bản thân, kẹp chặt tay của hắn không ngừng xoắn, đôi môi đầy đặn hơi chu, như đang cầu xin nụ hôn, nhưng cũng giống như đang rêи ɾỉ: "Cậu ở bên trong sờ chút nữa đi mà, sâu hơn một chút, a, quá sâu, rút ra một chút".
Vu Thư Hạc không để ý đến cậu, lạnh lùng đem ngón tay rút ra, giống như cậu chỉ là một miếng thịt không có sức hấp dẫn.
Nhưng giọng nói của hắn lại khàn đến mức khó tin: "Quỳ xuống".
Lan Khởi khịt mũi, rồi từ từ đứng dậy và quỳ xuống, định quay đầu xem thử Vu Thư Hạc muốn làm cái gì, sau cổ liền bị nhéo, Vu Thư Hạc đè cậu lên phía sau, khuôn mặt Lan Khởi dán vào đệm da, di chuyển đầu cũng không được. Một guây sau, một đồ vật cực thô đẩy vào trong lối vào chật hẹp, không giống như ngón tay, Lan Khởi hét lên một tiếng, nức nở nhẹ nhàng, giống như mèo nhỏ đang trong kỳ động dục: "Vu Thư Hạc, không được, đau".
Dĩ nhiên là cậu không muốn từ chối, phát ra loại âm thanh như này, chỉ là để Vu Thư Hạc vui hơn, làm cho hắn hưng phấn hơn một chút.
Cậu chỉ là muốn nắm chặt nhược điểm của Vu Thư Hạc, tốt nhất là lúc Vu Thư Hạc tỉnh dậy sau khi cùng cậu ngủ một lần nữa, như vậy Vu Thư Hạc càng đuối lý, xem hắn sau này còn dám cùng cậu đối nghịch nữa không.
"Quỳ cho tốt. Lộn xộn nữa là bị đánh".
Vu Thư Hạc vỗ nhẹ vào mông Lan Khởi, cái mông thịt trắng tuyết trước mặt giống như sóng mà run rẩy. Nơi nóng ẩm ướŧ áŧ cũng co rút lại, đem hắn kẹp chặt hơn nữa, đôi mắt hắn tốt sầm, cắn răng nhẫn nhịn cơn kɧoáı ©ảʍ từ sống lưng truyền thẳng lên não.