Lưu Thanh Đài bất lực, hai người đã có đứa bé: “Giờ mày tính thế nào? Làm hoà với anh ấy rồi sinh đứa bé hay bỏ nó?”
Ôn Hướng Thư khó chịu hít mũi, “Không biết nữa. Tao cũng không biết làm gì bây giờ, không biết có cần nói với anh ấy hay không. Tao sợ anh ấy tiếp tục làm nghề này, cả ngày lo lắng đề phòng, sau này còn muốn đứa bé cùng lo lắng anh ấy có thể bị bắt hay không? Tao thà rằng không sinh nó ra, tránh sau này anh ấy bị bắt thì đứa bé có một người bố ngồi tù. Song tao lại không nỡ bỏ đứa nhỏ này, nó ở trong bụng tao, còn chưa kịp liếc mắt nhìn thế giới này thì tao đã bỏ nó đi, rất khó chấp nhận, tàn nhẫn quá.”
Lưu Thanh Đài ôm cô an ủi, Ôn Hướng Thư nghĩ thông: “Thanh Đài, nếu anh ấy còn muốn làm nghề này, tao sẽ chia tay, không thể ở bên anh ấy. Mày giúp tao giữ bí mật, đừng nói với anh ấy chuyện này. Tao định một mình sinh đứa bé ra, tao cũng có thể nuôi nó, tao không muốn lo lắng đề phòng với anh ấy.”
Lưu Thanh Đài nói được.
Sau khi dỗ Ôn Hướng Thư ngủ, Lưu Thanh Đài nhẹ nhàng vào phòng tắm, cởϊ qυầи. Cô không có mặc qυầи ɭóŧ bên trong.
Nhưng cô cũng không biết qυầи ɭóŧ ở đâu.
Chẳng lẽ là ở chỗ Tô Bình?
Cô không nên đến nhà hắn qua đêm, phiền chết được. Hắn có bạn gái, cô làm sao ở bên hắn.
Lúc Lưu Thanh Đài đang buồn bực, Tô Bình gửi một tin nhắn WeChat cho cô.
Một bức hình và một câu nói.
Cô bấm mở, trong bức hình là qυầи ɭóŧ ren màu đen của cô, trên đó còn có chất lỏng khô khốc.
Cô đỏ mặt.
Tô Bình nhắn:【Qυầи ɭóŧ của em đang ở chỗ anh, dâʍ ɖị©ɧ dính như vậy, còn có mùi hương dâʍ đãиɠ của em. Anh cầm nó bao lấy dươиɠ ѵậŧ làm một trận, rất sướиɠ.】
Lưu Thanh Đài trợn tròn mắt, mặt đỏ bừng bừng.
Thật ra nhiều năm như vậy, cô và Tô Bình vẫn luôn chia tay rồi quay lại, chỉ là người khác không biết bọn họ yêu ngầm. Lúc trước Lưu Thanh Đài quậy chia tay, Tô Bình vẫn luôn dỗ cô cũng mệt mỏi nên bọn họ tách ra. Mấy tháng sau, hắn quen bạn gái mới, cô còn chưa có bạn trai nên trong lòng khó chịu, hỏi hắn có muốn làm một trận chia tay không.
Tô Bình đồng ý, thế là cô hồ đồ lên giường với hắn, qua đêm ở nhà hắn xong thì hối hận nên chạy.
. . .
Cả đêm Lục Yến không tìm Ôn Hướng Thư, không biết có phải hắn giận dỗi cô hay gì không, hắn cũng khó chịu.
Ai cũng có thể không hiểu hắn, nhưng Ôn Hướng Thư không thể. Hắn liều sống liều chết kiếm tiền, chẳng lẽ không sợ bị bắt à? Hắn sợ nhưng còn cách nào khác, ngoại trừ làm nghề này, hắn còn bản lĩnh gì mà kiếm tiền, làm ăn đứng đắn có thể có lai lịch gì?
Cả đêm hắn không tìm Ôn Hướng Thư mà tìm Tô Bình uống rượu hút thuốc ở nhà. Không biết Tô Bình làm gì mà cứ nhìn chằm chằm vào di động, Lục Yến đá hắn: “Bảo mày đến uống rượu với ông đây, mày tán gái cái gì? Bây giờ tâm trạng của tao không tốt, mày không an ủi?”
Tô Bình cất điện thoại, không chờ Lưu Thanh Đài trả lời, mở chai rượu đáp: “Anh Yến, chị dâu chỉ hờn dỗi với anh, anh dỗ chị ấy là được.”
Lục Yến quật cường nói: “Không dỗ. Mấy năm nay, có lần nào cô ấy dỗi mà tao không dỗ, nuông chiều thành cái dáng vẻ gì rồi? Mỗi lần giận tao đều phải dỗ, cô ấy còn ghét bỏ tao mở sòng bạc đấy, không làm thì sao tao nuôi cô ấy? Không hề thấy cô ấy thay tao suy nghĩ. Lần này tao không dỗ nữa, cô ấy là yêu tinh, cả ngày bảo tao dỗ, cũng chưa từng thấy cô ấy dỗ tao.”
Tô Bình khuyên hắn: “Chị dâu chỉ suy nghĩ cho anh, là em lỡ miệng, nếu em không nói thì chị ấy sẽ không tức giận. Phụ nữ ấy, anh dỗ dành là được.”
Lục Yến phiền muộn, không trả lời.
Hắn nhớ tới quá khứ của hai người, lúc đó Ôn Hướng Thư rất ngoan, rất nghe lời.
. . .
Lần trước bị Lục Yến sờ phía dưới, Ôn Hướng Thư đã có bóng ma. Sau khi về, cô gặp ác mộng bị hắn sờ bên dưới trong nhiều ngày, đi làm toàn trốn hắn.
Cô cố hết mức không rời khỏi quầy.
Nhưng cô đã xem nhẹ độ vô sỉ của Lục Yến, ngày nào hắn cũng tới tìm cô. Hôm nay hắn càng quá đáng hơn, thấy trong của hàng không có ai bèn đi tới trước mặt cô, vô lại nói: “Ôn Hướng Thư, ông đây mộng xuân, mơ thấy em bị ông đây cắm huyệt. Hoa huyệt của em đầy nước, dâʍ ɖị©ɧ chảy tới trên dươиɠ ѵậŧ anh.”
Ôn Hướng Thư không nghĩ hắn sẽ nói lời quá mức như vậy, cực kì xấu hổ đỏ lỗ tai. Cô dậm chân ngăn cản hắn, “Lục Yến… Anh còn nói thì tôi báo cảnh sát.”
Lục Yến thấy cô giận, cố tình chọc, “Em có muốn cởϊ qυầи lót không? Em cho ông đây xem tiểu huyệt có hồng hào như đôi môi dày và bánh bao giống trong mơ không?”
“…Anh!”
Lục Yến đưa cô một cái túi, giọng nói vẫn không đứng đắn như cũ: “Em gái nhỏ, em đã thành niên mà mặc qυầи ɭóŧ của con nít mất mặt lắm. Anh trai mua qυầи ɭóŧ cho em, mặc cái này mới có hương vị của phụ nữ. Coi như đây là quà bồi thường cho lần trước anh sờ tiểu huyệt của em, tặng em đấy.”
Ôn Hướng Thư bị hắn chọc khóc xấu hổ. Lục Yến để qυầи ɭóŧ lại rồi đi.
Sau này ma xui quỷ khiến, Ôn Hướng Thư mở qυầи ɭóŧ hắn đưa ra xem, nhìn thấy mắc cỡ muốn chết.
Không biết hắn mua ở đâu, không chỉ là ren trong suốt có thể nhìn thấy vùng cỏ mà còn cả qυầи ɭóŧ có ba sợi dây thắt lưng.