Chắc chắn lúc không có việc, tên lưu manh kia thường xuyên mua đồ cho phụ nữ, nếu không sao hắn có thể thông thạo như vậy, mua loại đồ này cho người khác.
Cô đoán là hắn đã đưa thứ đồ này cho không ít phụ nữ.
Hắn thích loại này à?
Trong lòng Ôn Hướng Thư niệm rất nhiều câu không biết xấu hổ.
Về nhà tắm rửa xong, Ôn Hướng Thư ở trong phòng tắm rất lâu. Vẫn là ma xui quỷ khiến, không biết vì gì, cô mặc những chiếc qυầи ɭóŧ đó vào.
Cô đi đến trước gương nhìn chính mình một hồi, mặt đỏ bừng xấu hổ như mông khỉ, lập tức thay qυầи ɭóŧ ra, mắc cỡ quá.
. . .
Hoàn cảnh gia đình Lưu Thanh Đài khá ổn, cô ấy là con gái một nên bố mẹ kiếm tiền cho tiêu, không cần đi làm thuê.
Không giống Ôn Hướng Thư, ngoài cô ra, bố mẹ còn cần nuôi em gái và em trai nên điều kiện kinh tế tương đối eo hẹp, cái gì cũng không được mua. Cô muốn đi làm thuê giúp gia đình.
Toàn bộ kì nghỉ hè, Lưu Thành Đài không có việc bèn đến giúp Ôn Hướng Thư, nhân tiện tìm cô chơi.
Ôn Hướng Thư không dám nói chuyện của Lục Yến với cô ấy, cô cảm thấy rất xấu hổ. Hôm nay Lưu Thành Đài tới thăm cô vừa vặn gặp phải Lục Yến dẫn anh em tới Wallace ăn.
Lưu Thanh Đài thấy khách đến là hai tên gia hỏa này thì bị doạ, muốn qua giúp Ôn Hướng Thư. Tô Bình luôn đi theo bên cạnh Lục Yến, đón ánh mắt nhìn qua của hắn bèn chặn Lưu Thanh Đài lại, ôm eo cô đưa người ra ngoài.
Lục Yến theo thói quen đi tới trước mặt Ôn Hướng Thư, hỏi cô: “Cô bé, em mặc những cái qυầи ɭóŧ anh mua hôm qua chưa? Có phải ánh mắt của anh trai tốt hơn ánh mắt học sinh tiểu học của em không? Có phải mặc vào sẽ thấy vùng cỏ phía dưới không? Chỗ đó của em rậm rạp và cả cái mông lớn chắc chắn qυầи ɭóŧ không che được.”
Ôn Hướng Thư tức muốn hộc máu, nhìn hắn không trả lời, lấy đồ vật cất trong ngăn tủ bên dưới ném trước mặt hắn: “Anh thật là biếи ŧɦái, tôi chưa chạm vào đồ của anh, trả lại anh đấy.”
Lục Yến liếc nhìn, lấy qυầи ɭóŧ ra đặt ở chóp mũi ngửi thử, “Thật sự không mặc? Tiếc vậy, qυầи ɭóŧ chưa mặc thì anh không lấy lại đâu. Nếu trả qυầи ɭóŧ em đã mặc có hương vị của da^ʍ huyệt, anh chắc chắn lấy về ngửi mỗi ngày, nhưng em không có mặc, không có mùi, khó ngửi.”
Ôn Hướng Thư sắp bị hắn bắt nạt đến khóc, tên này mở miệng sao không lựa lời, luôn nói những lời này với cô.
Nếu không phải báo cảnh sát cũng vô dụng, hắn nói lời bất chấp đồi truỵ thế này thì đã ngồi xổm trong tù từ lâu.
Ôn Hướng Thư bực bội, mấy ngày nay hắn quầy rầy khiến cô rất phiền. Cô lấy hết can đảm nói rõ suy nghĩ trong lòng với hắn, do dự một phen, lo lắng đề phòng bảo: “Anh có thể đừng…đừng đối xử với tôi như vậy nữa, tôi không chơi nổi với anh. Tôi không phải em gái ở nơi đó của anh, cũng không phải người không đứng đắn như anh nghĩ, sau này anh có thể đừng phiền tôi nữa hay không? Anh đã trở thành sự quấy nhiễu đối với tôi.”
Lục Yến nghe xong thì cười, “Em gái, chẳng lẽ em không nhìn ra anh có ý gì à? Ông đây đang cưa em đấy!”
Ôn Hướng Thư kinh ngạc ngẩng đầu nhìn hắn, lắc đầu cự tuyệt, “Không được, tôi…đã có người thích, tôi sẽ không thích anh đâu. Sau này anh có thể đừng làm phiền tôi nữa được không?”
Mặt Lục Yến tối sầm xuống, nhưng nụ cười kia vẫn khiến người ta khϊếp sợ như cũ, hắn từ chối thẳng thừng, “Không được.”
Ôn Hướng Thư bị nụ cười của hắn dọa, muốn nói gì cũng nghẹn trong lòng.
. . .
Kì nghỉ hè năm đó, Ôn Hướng Thư và Lục Yến ở bên nhau. Cô rất sợ hắn, mùa hè đó là cơn ác mộng đối với cô.
Năm thứ hai nghỉ hè là lớp mười hai, cô đã thi xong, được đại học nhận nên cả người nhẹ nhàng đi làm thêm. Trước kia làm ở Wallace cả hè nên chủ cửa hàng cho cô làm lại, cô nghĩ có thể kiếm tiền nên đồng ý.
Lúc này cô ở bên Lục Yến, trước đó không lâu đã bị phá thân. Do từng lên giường, quan hệ của hai người nhiều thêm một tầng mập mờ.
Đã vài ngày Lục Yến không tới tìm cô, hình như vì bận chuyện quan trọng, quán karaoke nhiều khách nên bận rộn. Thật vất vả mới nhàn rỗi, hắn đến Wallace tìm cô, biết cô đang làm ở đây, giờ là buổi chiều nên không có người.
Lúc đến cửa hàng, Lục Yến ghé siêu thị mua một ít đồ ăn vặt cho cô: “Về hãy ăn.”
Sau khi xem túi siêu thị, Ôn Hướng Thư để đồ ăn vặt vào ngăn tủ bên dưới rồi hỏi: “Sao anh lại đến đây?”
Lục Yến thấy trong cửa hàng không có khách, cười xấu xa đáp: “Đến ăn em.”
Ôn Hướng Thư thấy hắn không đứng đắn và cười tà ác còn tưởng hắn nói giỡn. Sau đó, Lục Yến kéo cô vào một gian phòng vệ sinh đóng cửa lại, ra lệnh cho cô: “Em mau cởϊ qυầи ra, ông đây muốn chơi tiểu huyệt.”
Ôn Hướng Thư nghe hắn nói không lựa lời, cảm thấy hắn thật sự điên rồi, muốn lên giường hẳn phải ở trên giường chứ, sao có thể là chỗ này.
Cô từ chối, “Em…có thể tan ca lúc bảy giờ, chờ em hết giờ làm rồi chúng ta đi tìm khách sạn, sao lại có thể ở đây?”
Lục Yến sờ ngực cô, cách lớp quần áo véo ngực lớn, “Chơi ở đây kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Em mau cởϊ qυầи áo ra, dươиɠ ѵậŧ của anh đã cương cứng.”
Ôn Hướng Thư không còn cách nào, thấy hắn không phải nói giỡn thì hơi sợ hãi, cởi đồ trước mặt hắn.
Ôn Hướng Thư chậm chạp cởϊ áσ trên rồi quần. Cô mặc quần ngắn kiểu dáng bình thường nên cởi rất dễ dàng.
Trước kia cô toàn mặc qυầи ɭóŧ bằng bông, nhưng sau khi quen nhau, để thỏa mãn du͙© vọиɠ của hắn, cô mặc qυầи ɭóŧ ren Lục Yến đưa. Đúng như hắn nói, qυầи ɭóŧ ren không che được vùng cỏ phía dưới, chỗ đó của cô rất rậm rạp, còn có một ít sợi lông lộ ra ngoài.
“Cởi cả qυầи ɭóŧ ra cho anh ngắm tiểu huyệt.”
Trải nghiệm tìиɧ ɖu͙© của Ôn Hướng Thư với Lục Yến là lần phá thân trước đó. Bây giờ cô vô cùng thẹn thùng, đỏ mặt cởϊ qυầи lót xuống cho hắn xem tiểu huyệt.
Vì ngực rất lớn, ngày thường Ôn Hướng Thư thích mặc quần áo rộng rãi. Ngực lớn như cô không thể mặc áo sơ mi vì nó có thể làm bộ ngực bật ra.
Lục Yến thấy Ôn Hướng Thư chậm rì, gấp không chờ nổi duỗi tay cởϊ áσ trên của cô. Sau khi cởϊ áσ, hắn không vội cởϊ áσ ngực mà đẩy nó lên, nắm nhũ hoa vuốt ve.
Ôn Hướng Thư thấy hắn thật sự muốn chơi, giọng nói hơi nhẫn nhịn: “Anh nhanh lên… Cửa hàng không có người, em sợ bị phát hiện và một lát nữa có khách đến. Anh giải quyết nhanh chút nhé…”