Lưu Manh Và Ngoan Ngoãn

Chương 19 Chơi tiểu huyệt bảy năm cũng không chán ghét

Bình thường lúc không có việc, Lục Yến thường xuyên mua quần áo hiệu cho cô. Lần này cũng nghĩ vậy, cô mở túi ra xem, không rõ mảnh vải muốn che cũng không thể bên trong là gì. Ôn Hướng Thư thiếu chút nữa tức xỉu, đây là thứ đồ gì vậy. Cô sợ hãi vội vàng ném nó vào mặt hắn: “Lục Yến! Đây là thứ gì? Anh mua cho em cái gì thế? Nó có thể mặc à? Anh mặc đi chứ em không.”

Lục Yến nhìn dáng vẻ e lệ của Ôn Hướng Thư, cầm nội y tình thú trên mặt xuống, mở ra trước mặt cô rồi đáp: “Đồ ngốc, em không biết à? Đây là nội y tình thú mặc vào có thể quyến rũ chồng lên giường với em. Vợ người ta toàn mặc cho chồng các cô ấy nhìn, anh cố ý mua để em mặc cho anh xem. Cái này gọi là khêu gợi, hiểu không? Mảnh vải này chính là dụ dỗ, mặc vào có thể mê hoặc đàn ông, họ chịu cái này. Anh nghĩ đến em mặc bộ nội y này thì dươиɠ ѵậŧ cứng ngay, mau mặc cho anh nhìn.”

Nhiều năm như vậy, Ôn Hướng Thư đã thành thói quen nên không thể từ chối hắn, bị đẩy vào trong phòng tắm mặc.

Vào rồi thì không còn cách khác, Ôn Hướng Thư đỏ mặt nhìn vào chiếc gương đứng soi được cả người, lấy nội y tình thú trong túi ra đo lên người mình. Bộ đồ này sắc tình quá, cảm giác ba chỗ đều bị lộ và không thể che.

Cô cởϊ qυầи áo ngoài, muốn cứ vậy mặc vào. Lục Yến chờ ở ngoài nóng ruột, nói thêm: “Vợ ơi, cái này đúng chuẩn thì sẽ lộ ba điểm, em cởi đồ lót bên trong ra luôn, không được mặc.”

Ôn Hướng Thư: “…”

Cô cởi đồ lót rồi mặc nội y tình thú, nhìn bản thân trong gương cũng thẹn thùng. Nhũ hoa lộ ra do chỗ đó có khoét hai hình tròn, tiểu huyệt cũng xuyên qua một cái lỗ dưới đáy quần lộ ra, không che được, còn nhìn thấy một nhúm cỏ đen phía trên.

Hắn mua cái thứ gì vậy.

Ôn Hướng Thư nhìn chính mình trong gương, cảm thấy sắc tình nên không muốn đi ra. Người kia chờ ở ngoài, lòng nóng như lửa đốt mà đã lâu rồi cô vẫn chưa ra, gõ cửa phòng tắm thúc giục: “Ôn Hướng Thư, em làm gì thế? Cả buổi chưa ra, có phải em ở trong đó tự sờ không? Mau ra cho chồng ngắm em.”

Ôn Hướng Thư liều chết, ngượng ngùng mở cửa, rón rén đi ra ngoài. Người kia chờ không kịp, thấy cửa phòng tắm mở ra một kẽ hở thì duỗi tay vào kéo cô.

Kiểu dáng của bộ nội y tình thú này là váy, phía dưới có một khe hở là kiểu quần chữ T, che khuất háng, nhưng khe huyệt chỉ có một sợi dây che, ngay cả vùng cỏ cũng không che được.

Lục Yến thấy cô vợ mình mặc bộ quần áo này, đôi mắt nhìn thẳng, vô thức đưa tay sờ nhũ hoa. Vì đã cắt cái lỗ, hắn sờ núʍ ѵú nhô lên lộ ra ngoài, lôi kéo, “Ngực vợ lớn đến mức nội y tình thú cũng không che được, núʍ ѵú lộ ra chờ chồng đến mυ'ŧ à?”

Ôn Hướng Thư không chịu nổi, đẩy hắn ra chuẩn bị đi vào thay. Cho hắn xem một cái là được rồi, thứ này quá sắc tình, cô cảm thấy xấu hổ, “Sao anh lắm trò vậy? Em không chịu nổi, vào thay đây.”

Lục Yến giữ cô lại, đẩy lên ghế sô pha không cho đi, “Em đi cái gì? Em cũng đã mặc thì cho chồng chơi đi. Em xem tiểu huyệt giống như mặc quần thủng đáy, đũng quần làm một cái lỗ lớn cho chồng cắm huyệt phải không?”

Ôn Hướng Thư nằm trên sô pha muốn ngồi dậy thì bị hắn giữ hai tay lại.

Sô pha rất lớn, lúc Lục Yến sửa nhà đã mua. Hắn còn thử, cảm thấy làʍ t̠ìиɦ trên đó rất sướиɠ nên mới mua.

Đôi chân Ôn Hướng Thư cuộn tròn trên sô pha, hắn tách chân cô ra, dưới vùng cỏ là miệng huyệt hồng sẫm mở rộng hoàn toàn hướng về phía hắn. Lục Yến nhìn cửa huyệt, miệng lưỡi khô khan đưa tay sờ rồi vạch tiểu huyệt ra, vuốt ve nhụy hoa nhô lên bên trong.

Ôn Hướng Thư bị hắn sờ cũng không chống cự, cô biết lúc hắn muốn làm thì nhất định phải làm, chống lại cũng vô ích, chi bằng ngoan ngoãn hưởng thụ.

Lục Yến bảo cô mở rộng hoa huyệt, sờ soạng đến mức vùng cỏ phía trên dính đầy dâʍ ɖị©ɧ. Hắn dừng tay, cởi dây lưng và quần, vỗ mông Ôn Hướng Thư: “Em ngậm dươиɠ ѵậŧ cho ông đây đi.”

Ôn Hướng Thư ngồi dậy nhìn cự vật sưng to bắn ra, quỳ trước mặt hắn hạ thấp người xuống. Lục Yến đứng đối diện cô, Ôn Hướng Thư quỳ gối, tay nắm côn ŧᏂịŧ nóng bỏng vuốt ve, mở miệng duỗi đầu lưỡi liếʍ.

Lần đầu tiên khẩu giao cho hắn, cô rất kháng cự. Đàn ông đi vệ sinh bằng nơi này, ăn vào thật dơ bẩn. Nhưng hắn cứ xông vào, nhét trong miệng cũng không dễ chịu. Nhiều năm nên có kinh nghiệm, cô không còn kháng cự, đã luyện được cách hoạt động miệng, ngậm gậy thịt giống như ăn kem ly rồi liếʍ mắt ngựa.

Miệng nhỏ mυ'ŧ dươиɠ ѵậŧ của Lục Yến, đầu lưỡi hồng nhạt mềm mại mang theo nước miếng liếʍ mắt ngựa rồi hai quả trứng, mυ'ŧ đến da đầu hắn tê dại.

Tóc dài của Ôn Hướng Thư không buộc lên, xõa xuống phía trước. Lục Yến vén tóc cô ra sau tai làm cho cổ lộ ra, cô vẫn đang ăn, cố tình ăn thứ đồ kia khêu gợi như vậy. Vật to cứng phía dưới của hắn lại lớn thêm một vòng trong miệng cô.

Đầu lưỡi của Ôn Hướng Thư liếʍ qυყ đầυ mỏi nhừ mà cũng không thấy hắn có dấu hiệu muốn bắn, cô mệt mỏi nhả côn ŧᏂịŧ ra.

Lục Yến thấy Ôn Hướng Thư nhả, giữ đầu cô lại, “Ăn vào nữa đi, ông đây còn chưa bắn, em nhả ra cái gì?”

Ôn Hướng Thư lại ăn thứ kia một lần nữa. Lục Yến đứng lên, cô quỳ khẩu giao cho hắn.

Lục Yến không hài lòng với tốc độ chậm rì của cô, một tay bắt lấy đầu cô, gậy thịt bắt chước tốc độ ra vào trong tiểu huyệt, cắm rút trong miệng cô muốn bắn.

Ôn Hướng Thư thấy hắn đâm rút nhanh, cô chỉ có thể vịn mông Lục Yến tránh ngã. Miệng cô mở to, cây gậy này rất lớn, đâm vào cổ họng khó chịu vô cùng. Tốc độ của hắn rất tệ, lúc cô sắp ho ra, một cổ chất lỏng trắng đυ.c đặc sệt tanh nhẹ bắn vào trong khoang miệng.

Ôn Hướng Thư không nhổ ra mà nuốt xuống, cô còn liếʍ một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ở khóe miệng.

Lục Yến đẩy cô ngã trên sô pha, ngắm nhũ hoa rồi cúi đầu ôm eo cô ngậm lấy nó, miệng cắn bên phải còn tay thì nhào nặn ngực bên trái, không tha cho bên nào. Hắn mυ'ŧ như đứa bé uống sữa, mυ'ŧ quầng nhũ cứng rắn lớn thêm một vòng như muốn mυ'ŧ ra sữa.

“Ưm——”

Ôn Hướng Thư không thể kiềm chế được sung sướиɠ, vui thích rêи ɾỉ một tiếng. Hắn mυ'ŧ ngực cô làm cho phía dưới chảy rất nhiều dâʍ ɖị©ɧ.

Nhũ hoa bị mυ'ŧ sưng lên, hai bên bị cắи ʍút̼, trên ngực cô toàn là nước miếng của hắn.

Phía dưới không thể nhịn nổi nữa, Lục Yến đi lên sô pha bẻ chân cô ra. Mật dịch đã làm ướt nội y tình thú, xung quanh đũng quần ướt đẫm.

Lục Yến đỡ cự vật cọ xát với khe huyệt đang mở, không cắm vào mà chỉ cọ ở bên ngoài.

Ôn Hướng Thư rất ngứa ngáy, thấy hắn không tiến vào thì đẩy mông lên muốn hắn vào. Lục Yến nhìn cô gấp không chờ nổi, thỏa mãn cắm gậy thịt vào động huyệt. Cô được thoải mái, mặt mày đầy sức sống.

Lục Yến bẻ chân cô thành hình chữ M rồi cắm vào tiểu huyệt, đâm rút nhanh đến mức ngực lớn của cô đung đưa, cực kì quyến rũ.

Mỗi lần hắn đâm vào có thể làm Ôn Hướng Thư lêи đỉиɦ, vừa sướиɠ vừa đau nên mặt cô đỏ ửng như không thể kìm được cơn cực khoái, nhăn mặt như đau đớn lại như đang vui sướиɠ.

Lục Yến thích nhìn cô bị mình cắm lộ ra nét mặt sung sướиɠ, trên người vẫn còn mặc bộ quần áo kia, chỗ đó bị cắt ra thành cái lỗ cho hắn cắm, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thị giác nói không nên lời.

Ôn Hướng Thư nắm lấy một góc sô pha, nghe âm thanh hai cơ thể va chạm bạch bạch bạch.

Hắn thẳng lưng nhanh chóng cắm vào.

Lục Yến thoải mái tới mức muốn phá hư tiểu huyệt của cô vợ nhỏ, không biết là làm thế nào mà đã chơi bảy năm, càng chơi càng sướиɠ, khiến hắn mỗi ngày chỉ hận không thể cắm côn ŧᏂịŧ vào.

Hắn chơi tiểu huyệt bảy năm cũng không chán ghét, vẫn luôn có cảm giác, bây giờ bị cắn đến da đầu tê dại.

Lúc muốn bắn, Lục Yến kéo ngăn tủ bên cạnh, trong đó có áo mưa. Nhiều năm như vậy, bọn họ thường xuyên chơi ở phòng khách nên chuẩn bị, nhưng hắn không tìm thấy bao.

“Hôm trước không có để dùng, không phải em bảo anh mua à? Anh chưa mua hả?”

Gần đây nhiều việc nên quên mất, Lục Yến muốn bắn ra ngoài, Ôn Hướng Thư nói với hắn: “Anh bắn vào trong đi. Ngày mai em uống thuốc, không có nhiều tác hại lâu dài.”

Lục Yến không khốn nạn đến mức bảo vợ mình uống thuốc, hắn rút ra. Ngay lúc đó, không biết tại sao Ôn Hướng Thư đột nhiên kẹp hắn thoải mái nên đã bắn vào.

Rút được một nửa, tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã ra ở trong khe huyệt của cô.

Ôn Hướng Thư cảm thấy bên trong nóng hổi, hắn đã bắn ra được một nửa.

Cô bảo hôm sau sẽ uống thuốc, nhưng vì công việc bận rộn nên quên, lúc nhớ tới đã là ba ngày sau, qua thời gian uống thuốc từ lâu. Cô nghĩ hẳn sẽ không dễ trúng nên không quan tâm, nào ngờ trúng thưởng đúng lần đó.