Ôn Hướng Thư bị lời nói của Lục Yến kí©ɧ ŧɧí©ɧ, dùng túi đánh hắn vài cái rồi chạy đi. Cô ngồi ở bồn hoa dưới lầu bệnh viện, nghĩ đến quá khứ của bọn họ, không kìm được nước mắt khóc ra, rất khó chịu.
Lúc vừa tới thủ đô, Lục Yến làm rất nhiều công việc thấp kém. Hắn không có bằng cấp, không thể tìm được những công việc tốt.
Hắn bưng đĩa ở nhà ăn, làm phục vụ kiếm tiền nuôi cô.
Sau này phát hiện có rất nhiều ông chủ lớn thích đánh bài và mạt chược, hắn dùng những thủ đoạn học được trong trấn vênh váo trước mặt họ. Hắn bắt đầu lập nghiệp, bề ngoài là mở tiệm cơm, nhưng từ đầu đã dựa vào sòng bạc đằng sau làm giàu. Sau khi sòng bạc làm lên, hắn mới mở tiệm cơm che giấu tai mắt rằng sau tiệm không còn đánh cược.
Nguồn tiền nhiều năm nay không phải tới từ tiệm cơm mà là sòng bạc phía sau.
Không biết có phải trời cao chiếu cố hay không, mấy năm gần đây rất nhiều tiền, hắn cũng không bị gì.
Quần áo và túi hiệu mà Ôn Hướng Thư mang trên người là Lục Yến mua cho cô.
Lục Yến thích mua những thứ này cho cô, còn có mỹ phẩm dưỡng da đắt tiền, hắn bảo muốn nuôi cô thành thiếu phu nhân.
Ôn Hướng Thư ở bên hắn chừng ấy năm, sao cô có thể không biết hắn kiếm tiền dựa vào gì. Vài hôm trước đã nhắc hắn gần đây rất nghiêm, nếu bắt vào biết hắn lén lút mở sòng bạc, hắn chắc chắn bị kết án.
Không biết có phải khi đó bị nói đến phiền hay không, Lục Yến một mực đồng ý, gật đầu nói được.
Bây giờ lại như vậy, từ trước đến nay, lời nói của hắn không đáng tin.
. . .
Buổi tối Lưu Thanh Đài lén lút trở về, hơi không dám gặp Ôn Hướng Thư. Thế nhưng vừa vào cửa, cô thấy Ôn Hướng Thư đang khóc, giật mình chạy nhanh qua hỏi: “Bảo bối ơi, sao mày khóc vậy? Ai ăn hϊếp mày? Sao lại khóc thương tâm như thế hả? Có phải là Lục Yến không? Anh ta đến tìm mày à? Anh ta làm gì mày?”
Ôn Hướng Thư không biết tại sao bản thân khóc. Buổi sáng đã khóc đủ, bây giờ về nhà cô lại không nhịn được. Cô lau nước mắt, nắm tay Lưu Thanh Đài giải thích.
Lưu Thanh Đài nghe xong, thở dài một hơi, “Tao cũng không biết Lục Yến nghĩ thế nào, chỉ có thể gọi đó là du͙© vọиɠ của đàn ông. Thứ này kiếm được tiền mày bảo anh ấy bỏ là không thể. Anh ấy nói không sai, ở chỗ này không có tiền, không có thế, không có văn hoá, đi đâu làm ăn đứng đắn mà có thể kiếm tiền? Gần như không có, chỉ làm kinh doanh phi pháp mới nhanh. Bây giờ rất nghiêm, nếu thật sự vào tù thì có thể bị kết án chung thân. Dù sao anh ấy cũng là ông chủ, kiếm được nhiều tiền như vậy.”
Ôn Hướng Thư khóc thương tâm hơn, Lưu Thanh Đài dỗ cô: “Bảo bối đừng khóc nữa! Mày quan tâm anh ta chết sống làm chi? Mày nói anh ấy cũng không nghe, sao cũng phải làm cái này. Mày chia tay với anh ta, sau này tao tìm người đàn ông khác cho.”
Ôn Hướng Thư khóc lóc lắc đầu, nghẹn ngào hết hơi, “Không còn kịp rồi. Thanh Đài, không kịp nữa, đã không kịp, tao không còn cách nào cả. Tao mang thai đứa bé của anh ấy, trong bụng tao có bé cưng.”
Cô mang thai nên cô thật là ngốc.
Một tuần trước, cô khám ra đã mang thai, cầm báo cáo kiểm tra thì cực kì lo lắng. Hai người còn chưa kết hôn mà đã lớn bụng.
Cô không biết ý của Lục Yến, không biết hắn có muốn kết hôn hay không. Nhiều năm qua cũng không đề cập, giờ có đứa bé, cô xấu hổ nên trước đó mới vô tình hỏi ý hắn. Hắn trả lời qua loa, cô rất tức giận.
Sau này cho rằng Lục Yến làm lớn bụng người phụ nữ khác, cô mới giận như vậy.
Bây giờ cô càng giận hơn vì Lục Yến còn quản lí sòng bạc. Cô sợ sinh đứa bé trong bụng ra, bố nó đang ngồi tù.
Lưu Thanh Đài bị một câu dọa ngốc, sờ bụng Ôn Hướng Thư, đôi mắt trừng lớn, “Thật đấy hả? Hướng Thư, trong bụng mày có đứa bé? Trời ơi, bọn mày không làm biện pháp an toàn à? Còn chưa kết hôn đấy, phải làm biện pháp tránh thai chứ? Anh ấy không mang bao hả?”
Nói đến lần đó, Ôn Hướng Thư cũng có trách nhiệm.
Lần bị làm to bụng là ba tháng trước.
Không biết Lục Yến phát điên cái gì, hôm đó về nhà, hắn mua một bộ nội y tình thú cho cô: “Vợ ơi, em mặc cho anh xem đi.”