Lưu Manh Và Ngoan Ngoãn

Chương 17: Đêm đầu

Lần đầu tiên Ôn Huớng Thư trải nghiệm cảm giác thoải mái đến như vậy. Trong nháy mắt đó, đầu nổ tung như pháo hoa, có một tia sáng trắng loé ra, cô vô thức trở nên tê dại, muốn cho hắn liếʍ sâu hơn. Toàn thân mềm nhũn, chân cũng mềm, cô sợ hãi nắm chặt khăn trải giường đến nhàu nát, không dám cúi đầu nhìn Lục Yến. Một cái cúi đầu sẽ thấy đầu tóc đen của hắn đang ăn tiểu huyệt phía dưới, quá sắc tình…

Cô không chịu được rên lên, lúc muốn phun nước, cô không thể nhịn a một tiếng như muốn đi tiểu. Một cổ nướ© ŧıểυ phun ra…

Mặt Ôn Hướng Thư càng đỏ hơn. Cô đã phun nước ngọt vào trong miệng hắn. Lục Yến đoán được cô sẽ phun nước nên ngay lúc cô phun, hắn liếʍ hết mật dịch trong tiểu huyệt, rất vui vẻ.

Vợ hắn đúng là bảo vật, lần đầu liếʍ huyệt cho cô thì đã phun nước.

Ôn Hướng Thư cảm thấy mất mặt vô cùng, đỏ mặt xấu hổ nhìn hắn, không biết nên làm gì. Lục Yến rời khỏi tiểu huyệt, cởϊ qυầи lót khiến cự long bên trong bắn ra.

Ôn Hướng Thư đã bình thường trở lại, chống cơ thể muốn ngồi lên thì thấy được thứ đồ vật lớn ở đũng quần của hắn, bị nó dọa đến sắc mặt không tốt.

Thứ kia của đàn ông đều lớn thế à, hơn nữa còn xấu xí như vậy… Đã hồng sẫm lại nổi lên một ít gân xanh, qυყ đầυ cũng rất xấu còn thô dài… Cự căn này cắm vào phía dưới sẽ đau chết nhỉ?

Trước nay Ôn Hướng Thư chưa từng thấy thứ đồ này, cô cũng không biết nó sẽ lớn như thế.

Vừa rồi lúc Lục Yến liếʍ huyệt cho cô, phía dưới đã cương cứng, vất vả lắm mới được thả ra. Hắn nhìn miệng huyệt thật lâu, chỉ hận không thể cứ vậy mà cắm vào. Không nhịn được nữa, hắn nắm đùi Ôn Hướng Thư, nhấc lên kéo cô áp sát về phía dưới của mình. Hai chân cô mở rộng, vừa rồi phía dưới toàn là mật dịch nên giờ vẫn còn ướt đẫm. Hắn sờ soạng, đi vào hẳn là không có việc gì nên đỡ dươиɠ ѵậŧ đến trước cửa huyệt động cắm vào.

Phía dưới bị cự căn chen vào đau đớn, Ôn Hướng Thư nhăn mày, cố hết sức đẩy hắn, không cho hắn vào, hít khí lạnh nói, “A—— đau quá, Lục Yến, anh đừng vào nữa, em thật sự đau quá!”

Lục Yến đi vào thì kẹt ở bên ngoài, hoa huyệt chưa từng bị người khác cắm, sít chặt đến da đầu tê dại.

Hắn véo mông cô bảo: “Em thả lỏng chút, em như vậy ông đây không vô được. Qυყ đầυ đã vào đến, em bảo anh ra thế nào? Em thả lỏng một chút, không cần kẹp chặt, anh không thể vào được.”

Lục Yến chưa từng có kinh nghiệm, đây là lần đầu hắn đút dươиɠ ѵậŧ vào động huyệt của con gái nên cũng không biết phải làm gì. Hắn học được màn dạo đầu từ phim khiêu da^ʍ, không có tâm trạng gì mấy khi xem, chỉ cần học vài động tác, nhưng bây giờ bị tiểu huyệt kẹp chặt đến quên sạch. Hắn nghĩ nên nhanh chóng đi vào, nếu không kẹt ở ngoài cũng khó chịu.

Ôn Hướng Thư nghe hắn nói cũng muốn thả lỏng, nhưng phía dưới như bị xé rách, không thể thả lòng.

Lục Yến sờ lên nhụy hoa của cô, vuốt ve viên thịt châu hồng hào, véo nó để cô dịu xuống.

Cách này có hiệu quả. Sự đau đớn của Ôn Hướng Thư bị hắn xoa nắn nhụy hoa dời đi. Người đàn ông vuốt ve nơi mẫn cảm, gảy gảy chơi đùa, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô thoải mái. Ôn Hướng Thư không kiềm chế được rêи ɾỉ, “Ưm…”

Lục Yến thấy cách này dùng được bèn véo nhụy hoa chi phối. Nhụy hoa bị sờ thoải mái chảy ra kha khá mật dịch. Phía dưới của Lục Yến sưng to hơn, hắn không nhịn được nắm eo Ôn Hướng Thư, thẳng lưng cắm vào.

Lúc hắn đâm thủng tấm màng kia, Ôn Hướng Thư đau đớn hét rất to, đau quá, rất rất đau, đau như bị xé rách. Hắn xông vào thì nghe cô la to, không chuyển động mà chỉ chôn gậy thịt lớn ở trong tiểu huyệt.

Ôn Hướng Thư cực kì đau, không kìm được chảy nước mắt, cô bị đau khóc. Lục Yến thấy cô khóc, nâng mặt cô hôn lộn xộn lên đó, mυ'ŧ hết nước mắt trên khoé mắt xong vẫn hôn cô.

Ôn Hướng Thư bị hôn đến phiền, phía dưới cũng khá hơn nên lấy tay đẩy hắn: “Em đỡ hơn nhiều rồi, anh có thể động.”

Phía dưới của cô ngậm cự căn càng lúc càng lớn cũng khó chịu.

Lục Yến nghe thế mới buông mặt cô, thẳng lưng thọc vào rút ra. Đây là lần đầu tiên, hắn không khống chế được bản thân nên đâm rút khoảng ba phút đã bắn.

Lục Yến không thể kìm được, chỉ ba phút đã bắn bên ngoài động huyệt. Một cổ dịch trắng sền sệt dính phía trên hoa huyệt của Ôn Hướng Thư, hắn rút ra.

Lỗ tai Lục Yến đỏ bừng.

Hắn mất mặt quá. Lần đầu tiên hắn chỉ kiên trì được chừng ba phút, cắm trong hoa huyệt không bao lâu đã xuất ra. Cũng may, Ôn Hướng Thư là lần đầu nên không biết thời gian xuất tinh bình thường của đàn ông là bao nhiêu. Sau khi bắn một lần, hắn nắm tay Ôn Hướng Thư, dùng bàn tay nhỏ mềm mại của cô gái sờ dươиɠ ѵậŧ, khiến nó vốn hơi mềm xuống dựng thẳng đứng lên.

Hắn lại cắm vào. Ôn Hướng Thư cho rằng vừa rồi hắn bắn là đã xong, không nghĩ đến hắn lại đâm vào. Cảm giác bị căng đầy lại tới một lần nữa, lần này hắn còn ra vào nhanh hơn lần trước. Hắn bóp eo cô, tốc độ cắm rút như máy đóng cọc, cực kì nhanh.

Tấm màng kia bị phá, cô cũng đã hết cảm giác đau, bị hắn cắm vào cũng không còn khó chịu như lần đầu.

Ôn Hướng Thư vẫn thẹn thùng nên không dám phát ra tiếng, chỉ rêи ɾỉ bằng giọng mũi, rất xấu hổ.

Dươиɠ ѵậŧ của Lục Yến đâm vào rút ra bên trong động huyệt ấm áp, khỏi phải nói có bao nhiêu dễ chịu. Hắn cắm hăng say, chơi phụ nữ, chơi vợ mình, cmn sướиɠ.

Hai đùi Ôn Hướng Thư quấn lấy eo hắn, phía dưới của hai người gắn liền. Hắn nhìn đôi ngực lớn của cô đung đưa, sờ lên vuốt ve, véo nhũ hoa đùa bỡn.

Ôn Hướng Thư không biết để tay chỗ nào, vẫn túm khăn trải giường nhào nặn khiến nó lộn xộn xấu xí.

Lục Yến đã xuất tinh một lần nên lần này lâu vô cùng, cắm trong tiểu huyệt, được nó ăn vào rất thoải mái.

Lúc muốn xuất tinh, Lục Yến lập tức rút ra. Trong nháy mắt, hắn bắn lên đùi Ôn Hướng Thư, khiến cho trên đó toàn là tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Trên chân cô nong nóng, toàn là tϊиɧ ɖϊ©h͙. Mặt Ôn Hướng Thư đỏ như mông khỉ, cô mắc cỡ quá.

Đêm nay cô chỉ lo đau, không có gì sung sướиɠ cả, phía dưới vẫn còn đau rát.

. . .

Hôm sau, Ôn Hướng Thư và Lục Yến trả phòng rời đi. Lúc trả phòng, cô trốn sau lưng hắn sợ người khác nhận ra.

Thị trấn nhỏ, người quen đều ở trong khu vực này, cô sợ có người nhìn thấy cô ở quầy lễ tân, mách bố mẹ cô thì toang. Trả phòng xong, cô và Lục Yến rời đi, ra ngoài vẫn hơi sợ người khác thấy cô ở khách sạn, vừa nhìn đã biết cô và Lục Yến lên giường.

Hai người trả phòng vào giữa trưa, Lục Yến dẫn cô đến quán cơm gần bên cạnh ăn. Ôn Hướng Thư không có khẩu vị còn hắn ăn rất nhiều, dẫu sao cũng tiêu hao nhiều thể lực.

Ôn Hướng Thư ăn cơm, nhìn Lực Yến thấp thỏm hỏi: “Lục Yến… Anh sẽ chịu trách nhiệm với em chứ?”

Lục Yến giương mắt nhìn cô, cười: “Anh không phụ trách thì lên giường với em làm gì?”

Ôn Hướng Thư khó chịu đáp: “Không phải anh lên giường với đầy người à? Em không hề thấy anh chịu trách nhiệm với bọn họ, chẳng phải chia tay à?”

Lục Yến cười sâu hơn, “Không giống nhau.”

Ôn Hướng Thư càng khó chịu, khác nhau thế nào chứ?

“Sau này anh thế nào, đến thủ đô với em thật à?”

Lục Yến nhớ đến những lời cô và bạn học nói hôm qua, buông đũa cảnh cáo cô: “Không thì sao? Anh không đến thủ đô với em để em sang đó tìm người đàn ông có tiền đá anh? Ôn Hướng Thư, em bỏ cái ảo tưởng này cho anh, cả đời này em đừng mong rời khỏi ông đây.”

Thật ra Ôn Hướng Thư rất vui, hắn đi với cô là được.

Cô chọn đến thủ đô phát triển, không có bạn bè nên rất sợ hãi. Một mình đến đó cái gì cũng không biết, còn sợ không có người ở cùng, có khóc cũng không biết đi đâu.

Có Lục Yến, cô giống như không sợ gì cả.

. . .

Nghỉ hè hai tháng, Ôn Hướng Thư và Lục Yến đi thủ đô trước một tuần.

Lục Yến nói sẽ đi với cô, hắn thật sự đi theo cô.

Vé máy bay rẻ hơn xe lửa, đó là lần đầu tiên cô và Lục Yến đi máy bay, từ thị trấn ra thành phố rồi ngồi máy bay đến thủ đô.

Cô chưa từng rời khỏi thị trấn, lần đầu ngồi máy bay có rất nhiều thứ không biết, cô đi theo Lục Yến sợ lạc. Hắn dắt cô đi máy bay đến thủ đô, vừa ra khỏi sân bay, cô ngây ngốc.

Thật là lớn.

Thủ đô thật là lớn.

Lớn đến mức không tìm thấy cảm giác phương Bắc.

Cô vẫn chăm chú đi theo Lục Yến.

Lục Yến vốn đang sống dễ chịu trong trấn, nói sao hắn cũng có thế lực ở đó, vào thủ đô hắn không có gì cả.

Ôn Hướng Thư sợ hãi. Bọn họ đến từ thị trấn nhỏ, vào thành phố lớn cái gì cũng không biết, cảm giác không khí toàn là áp lực. Lúc ngồi tàu điện ngầm, cô dựa lên vai Lục Yến, mơ màng cảm thấy mệt mỏi, hỏi hắn: “Lục Yến, chúng ta có thể sống sót không? Em hối hận khi tới đây.”

Lục Yến nắm tay cô trấn an: “Yên tâm đi, anh sẽ cố gắng kiếm tiền để em sống tốt ở đây, đeo hàng hiệu lái siêu xe. Em đừng chạy theo đại gia là được.”

Khi đó bọn họ nhỏ bé và nghèo khó biết bao.

Họ chỉ mang mấy nghìn tệ từ trong nhà, đủ để đóng học phí cho Ôn Hướng Thư, không có bao nhiêu tiền mà Lục Yến lại nói sẽ cho cô cuộc sống tốt.