Trước kì thi đại học một tháng, Ôn Hướng Thư và Lục Yến ở bên nhau. Vì để cô tập trung tinh thần, hắn không phá thân cô.
Ôn Hướng Thư rất sợ, nghe nói lần đầu cực kì đau. Lục Yến muốn cô chuyên tâm thi nên hứa công bố thành tích xong mới chạm vào cô, nếu không thì không chạm.
Lục Yến rất an phận, vẫn luôn không chạm vào Ôn Hướng Thư. Sau đó, thành tích của cô khá tốt, thi đỗ một trường đại học trọng điểm là không thành vấn đề.
Ngày công bố thành tích, Lục Yến còn kích động hơn cô. Ôn Hướng Thư không dám xem kết quả nên hắn đi xem thay, đến tiệm net đợi cả sáng. Từ xưa đến nay, thị trấn bọn họ công bố thành tích vào lúc mười hai giờ trưa nên sáng sớm hắn đã đến chờ ở đó.
Nửa chừng hắn cũng không đi vệ sinh, vì tra thành tích mà chỉ nhìn máy tính đợi tin tức.
Sau khi tra ra cô thi được điểm cao, hắn chạy như bay tới nhà Ôn Hướng Thư, túm cô từ trên giường lên nói kết quả, hoàn toàn có thể nhắc lại toàn bộ.
Lục Yến không học trung học phổ thông, thấy thành tích thi đậu đại học của cô thì kích động như hắn thi đậu trung học vậy.
Quả thật là vượt lên khỏi tầng lớp sinh ra, có thể được chọn đại học.
Thành phố bọn họ có một trường đại học trọng điểm, nhưng tài nguyên giáo dục không tốt bằng thủ đô.
Vì luôn ở trong thị trấn nhỏ, Ôn Hướng Thư ao ước muốn đi nhìn thủ đô.
Nếu rất muốn tới đó, thành tích của cô có thể được.
Lục Yến hỏi cô muốn thi vào trường nào, có phải cái ở thành phố bọn họ không, cái đấy cũng tốt.
Điều kiện gia đình Ôn Hướng Thư bình thường, bố là công nhân xây dựng, mẹ là công nhân xưởng dệt len, còn em gái và em trai cần đi học. Nếu cô học ở thủ đô thì hơi khó khăn.
Ôn Hướng Thư không dám nói, Lục Yến hỏi cô muốn học ở đâu, cô nhìn hắn, không nhịn được đáp: “Em rất muốn đến thủ đô.”
Lục Yến hút thuốc nhìn cô, không nghĩ cô sẽ nói muốn đến đó. Thị trấn của bọn họ rất nhỏ, ai sẽ có mục tiêu lớn muốn đến nơi khó hoà nhập kia, nếu không có bản lĩnh thì có thể chết đói ở đó.
Lục Yến trầm ngâm một lúc lâu, cười nói: “Vậy đi thôi.”
Ôn Hướng Thư do dự, “Hẳn là không thể. Anh cũng biết hoàn cảnh nhà em, bố mẹ cần nuôi em gái và em trai. Nếu ở thành phố G, có lẽ em còn có thể xin học bổng… Hay là, em đi thành phố G nhé, bên đấy cũng gần.”
Lục Yến ném điếu thuốc, chạm tay lên mặt cô: “Em khinh thường ông đây à? Anh có tiền nuôi em học. Cùng lắm thì anh đi làm thuê ở đó, nghe nói bên đấy dễ kiếm tiền nên chắc sẽ được. Chúng ta đi thủ đô thôi, thành phố G không có nhiều cơ hội bằng. Vợ anh thông minh, ở lại những chỗ nhỏ như lãng phí lắm.”
. . .
Ôn Hướng Thư ghi danh vào đại học ở thủ đô, cô được nhận.
Lúc tốt nghiệp cấp ba, tiệc cảm tạ thầy cô được tổ chức ở quán karaoke trong trấn. Đám bạn học quấn lấy Ôn Hướng Thư hỏi: “Hướng Thư à, cậu là người duy nhất trong lớp chúng ta muốn đến thủ đô phát triển đấy, có phải tính quen người có tiền ở đó không? Bên đấy nhiều người có tiền, khắp nơi toàn ông chủ lớn giàu có và quyền lực. Nghe nói người nào cũng chạy siêu xe, sống ở biệt thự cao cấp. Cậu đẹp như vậy, thành tích học tập cũng tốt, đi thủ đô chắc chắn muốn làm bà chủ nhà giàu. Cậu vào công ty tốt, quen được sếp lớn thì sẽ được gả vào nhà giàu quyền thế, có lẽ cậu sẽ muốn vậy nhỉ?”
Ôn Hướng Thư cạn lời, không rõ tại sao bạn học lại nghĩ như vậy. Cô muốn đi thủ đô đơn giản chỉ vì cơ hội ở đó, có thể kiếm được nhiều tiền hơn.
Trùng hợp là Lục Yến cũng ở trong phòng thuê. Hắn quản lí quán karaoke này, vì lớp của vợ mình đến mở phòng nên miễn phí, còn tặng ít rượu, nước uống, đồ ăn vặt và hoa quả. Nào ngờ lúc hắn vào thì nghe được lời này, ánh mắt mang theo sát khí liếc nhìn Ôn Hướng Thư.
Ôn Hướng Thư bị ánh mắt kia doạ, đi theo hắn ra ngoài.
Lục Yến chân dài đi nhanh. Ôn Hướng Thư biết hắn đã nghe lời nói của người bạn kia, theo ra ngoài muốn giải thích rằng cô không có nghĩ vậy. Sau khi ra ngoài, hắn kéo cô đi vào khách sạn bên cạnh.
Hắn nổi giận, đi vào trong khách sạn, ném chứng minh thư ra, thuê một phòng có giường lớn rồi trả một trăm tệ.
Hắn kéo Ôn Hướng Thư lên lầu, ném cô lên giường, đóng cửa rồi khoá trái, cởϊ áσ để lộ thân trên cường tráng.
Ôn Hướng Thư thấy hắn cởϊ áσ thì bị dọa, lui về phía đầu giường, “Lục, Lục Yến, anh muốn làm gì đấy?”
Lục Yến cởϊ qυầи bò, ném sang một bên rồi lên giường, nắm cái chân muốn chạy trốn của cô cởϊ qυầи cô xuống. Cô mặc quần ngắn nên hắn cởi rất nhanh, “Ăn em. Ôn Hướng Thư, thảo nào anh nói em nghĩ gì mà lại đến thành phố lớn, em muốn quen ông chủ lớn đúng không? Muốn làm thiếu phu nhân à?”
Ôn Hướng Thư lắc đầu biện bạch: “Không, không phải đâu. Lục Yến, không giống các cậu ấy nói, anh đừng hiểu lầm, em không có nghĩ vậy.”
Không biết Lục Yến có nghe cô giải thích hay không, hắn cởϊ qυầи bò của cô xuống, ném qua một bên rồi cởϊ áσ trên của cô, “Được thôi, em muốn anh tin tưởng cũng được. Em cho anh xơi, anh còn chưa chơi da^ʍ huyệt của em, nếu em đi thành phố lớn chạy theo người khác, anh cũng không tổn thất gì. Anh muốn cắm huyệt của em ngay.”
Ôn Hướng Thư không thắng nổi hắn, sức của hắn rất lớn. Hắn cởi đến khi bầu ngực lớn lộ ra.
Ngực của cô rất lớn. Lúc hôn môi, Lục Yến luôn không nhịn được duỗi tay vào trong quần áo sờ. Bây giờ thấy được, Lục Yến nuốt một ngụm nước miếng, đưa tay cách áσ ɭóŧ chạm vào bầu ngực lớn nặng trĩu, thật sự lớn đến mức lưỡi hắn khô khan. Bàn tay hắn đưa ra sau muốn cởϊ áσ ngực.
Hắn không có kinh nghiệm, nhìn áo ngực lâu cũng không mở được, giải quyết xong cái đầu tiên thì cái thứ hai lại không được, tức giận nên đẩy áo lên cởi ra rồi ném sang một bên. Bầu ngực lớn nặng trĩu xuất hiện, hắn cảm thấy khát nên nuốt nước miếng.
Ôn Hướng Thư vô cùng thẹn thùng, dẫu sao hắn cũng đang nhìn ngực cô nên duỗi tay che lại. Lục Yến kéo tay cô ra ngắm nhũ hoa. Hắn chưa từng thấy, đầu ngực hơi lõm xuống, không phải màu hồng phấn mà hơi nâu.
Lục Yến duỗi ngón tay vuốt ve nhũ hoa.
“Ưm——” Ôn Hướng Thư rên lên, bị hắn véo nên phía dưới chảy một ít mật dịch ra qυầи ɭóŧ, cô xấu hổ kẹp chân.
Lục Yến đổi tay vân vê nhũ hoa, hai ngón tay vuốt ve đầu nhũ nhẵn bóng. Cô hơi khó chịu, nhưng không thể nói lên niềm vui thích, cúi đầu nhìn tay hắn đùa bỡn ngực mình, cảm giác là lạ. Phía dưới chảy nước ngọt càng nhiều, cô kẹp chân cũng không ngăn được ngứa ngáy.
Lục Yến xoa bóp nhũ hoa đến cứng rắn như đá, hắn nhìn bầu ngực vừa lớn vừa trắng sáng, cúi đầu ngậm lấy nhũ hoa của Ôn Hướng Thư, mυ'ŧ trong miệng.
Đầu lưỡi hắn liếʍ vòng tròn trên ngực phải, mυ'ŧ lấy quầng nhũ đến khi sưng lớn. Hắn như đứa bé uống sữa, mυ'ŧ ngực cô rồi đột nhiên dùng răng gặm cắn nhẹ, nắm ngực cô đưa vào miệng.
“Ưm——”
Ôn Hướng Thư bị hắn mυ'ŧ ngực, cơ thể nóng hừng hực như bốc khói, rất mắc cỡ. Cô thấy hắn mυ'ŧ nhiệt tình như đứa bé đang mυ'ŧ nhũ hoa của mẹ, thẹn thùng đỏ mặt.
Cô không biết đặt tay ở đâu nên nắm khăn trải giường.
Lục Yến say sưa mυ'ŧ núʍ ѵú bên này rồi sang bên khác, bàn tay thưởng thức vuốt ve bên ngực còn lại.
Sau khi mυ'ŧ đủ, hắn sờ xuống qυầи ɭóŧ của Ôn Hướng Thư, chạm vào vị trí của khe huyệt. Hắn mở chân cô ra thì thấy vết nước thấm rõ trên qυầи ɭóŧ bông, mới sờ soạng một chút mà trên đó toàn là dâʍ ɖị©ɧ.
Lục Yến đè cô trên giường rồi di chuyển xuống phía dưới, cái mũi tới gần qυầи ɭóŧ ngửi mùi hương phóng đãng của dâʍ ɖị©ɧ. Hắn cọ chóp mũi ở trên qυầи ɭóŧ của cô: “Mùi tanh thật, toàn là dâʍ ɖị©ɧ em chảy.”
Ôn Hướng Thư không chịu nổi loại ngôn ngữ kí©ɧ ŧɧí©ɧ này, mặt đỏ như mông khỉ, dùng chân đá hắn: “Lục Yến, anh… Anh đừng, đừng nói nhiều, muốn làm thì làm, cứ tiến vào đi.”
Lục Yến cởϊ qυầи lót của cô ra, đưa lên mũi ngửi rồi mới thả trên nền đất bên cạnh, “Không thể làm vậy. Dươиɠ ѵậŧ của anh lớn, cắm vào sợ rằng tiểu huyệt sẽ bị đâm thủng, không làm dạo đầu cho em sao được?”
Từ nhỏ Ôn Hướng Thư đã là học sinh ngoan, không biết chút gì về phương diện này, chỉ biết một điều là sinh hoạt vợ chồng sẽ dùng tư thế phổ biến nào. Cô cho rằng màn dạo đầu chỉ cần sờ sờ là được, kết quả là ngón tay thon dài của Lục Yến tách vùng cỏ trên tiểu huyệt và vạch miệng huyệt ra.
Lần đầu tiên Lục Yến nhìn thấy tiểu huyệt của phụ nữ, trước đây hắn chỉ thấy trong phim khiêu da^ʍ.
Hằn xem toàn là mộc nhĩ đen[1] của những người đó, bây giờ nhìn thấy của Ôn Hướng Thư, miệng huyệt hồng sẫm, bên trong thì hồng phấn còn bên ngoài môi huyệt thì sẫm màu. Nhan sắc của tiểu huyệt không phải rất hồng hào, hơi thâm đen, nhưng không hề ảnh hưởng đến vẻ đẹp, bên trong còn phun bọt nước và toả mùi hương phóng đãng độc nhất.
[1] Mộc nhĩ đen / nấm mèo đen (黑木耳) – theo ngôn ngữ mạng Trung Quốc, đây là từ dùng để thay thế cho cơ quan sinh dục nữ bị thâm đen do quan hệ quá nhiều.
Hắn xem đến ngây ngẩn cả người.
Sau khi vạch miệng huyệt ra, hắn nhìn thấy nhụy hoa đang nhô lên thì muốn ăn, bèn cúi đầu ngậm lấy nó.
“A—— Lục Yến, anh đi ra đi—— dơ, chỗ đó dơ lắm, sao anh lại có thể ăn—— ưm——”
Lục Yến không nghe lời cô, chân cô kẹp lấy đầu hắn. Hắn ăn rất hứng khởi, ngậm lấy nhụy hoa ở trong miệng, đầu lưỡi liếʍ láp kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô chảy nước.
Lục Yến bóp mông lớn của cô, đút tiểu huyệt càng sát vào miệng mình. Tiểu huyệt dán chặt vào miệng hắn, Ôn Hướng Thư bị liếʍ thoải mái, theo bản năng đẩy mông lên, đưa tiểu huyệt hướng vào miệng hắn cho hắn liếʍ.