Ánh mắt Lục Yến nhìn cô vô cùng chân thành, không giống nói dối. Cổ tức giận nghẹn lại, trong lòng vẫn không vượt qua được rào cản kia, Ôn Hướng Thư nhớ đến lần trước hắn miễn cưỡng đồng ý thì khó chịu, “Anh bảo muốn kết hôn với em, gạt ai vậy? Lúc trước em nhắc đến, anh còn trả lời qua quýt nói không vội. Nếu anh muốn lấy em, cớ sao lần trước miễn cưỡng, bây giờ anh đang đồng ý lấy lệ thôi.”
Lục Yến suy nghĩ, đúng là lần trước Ôn Hướng Thư vặn vẹo hăng say ở trên người hắn có nhắc đến chuyện này, hắn trả lời qua loa là có nguyên nhân.
Lục Yến mặc quần áo cho cô xong, bàn tay sờ sau gáy vuốt tóc cô: “Vợ ơi, không phải anh không muốn cưới em, chỉ là không muốn kết hôn sớm. Em xem xung quanh chúng ta có ai lấy nhau mà tìm được hạnh phúc không? Kết hôn một hai năm thì tan vỡ, so ra yêu đương vẫn tốt hơn, kết hôn xong cảm giác sẽ thay đổi.”
Mấy năm nay, Lục Yến và Ôn Hướng Thư đi tham gia hôn lễ của người khác, tuy hai người chưa lấy nhau, nhưng bạn bè ở quê bọn họ đã lần lượt kết hôn. Thị trấn rất nhỏ, số người thi đậu đại học khá ít, nếu không phải trung học cơ sở đã kết hôn thì tốt nghiệp phổ thông sẽ. Bọn họ tham gia hôn lễ của người khác rất nhiều lần, mấy năm nay ly hôn rất nhiều.
Nguyên nhân chỉ đơn giản vì kết hôn sớm, sau này không còn tình cảm, cảm giác trong lòng đã khác nhau.
Do có bóng ma, Lục Yến mới không muốn kết hôn.
Mấy năm trước, một người anh em của hắn ly dị, tìm bọn họ ra ngoài uống rượu, nói lí do bỏ nhau là vì người phụ nữ có được xong sẽ không quý trọng.
Sau khi họ kết hôn, nhà gái cảm thấy bị ràng buộc.
Giải thích việc này cũng khó, chỉ khi trải nghiệm những cảm giác khác nhau sau kết hôn thì mới muốn ly hôn. Thông thường, kết hôn xong thì ý muốn ly hôn rất mạnh mẽ.
Hắn sợ Ôn Hướng Thư cũng như vậy, lấy nhau xong thì cảm thấy không bằng yêu đương, quá trói buộc, sẽ nổi dậy suy nghĩ muốn ly hôn.
Hắn không muốn kết hôn chỉ đơn giản như vậy, vì sợ sau khi lấy nhau, Ôn Hướng Thư cảm thấy hắn này không được kia cũng không, sẽ đề nghị ly dị thì hắn không thể quay đầu.
. . .
Ôn Hướng Thư nghe xong lí do của hắn, trợn trắng mắt, cái lí do tồi gì vậy.
Ôn Hướng Thư vẫn hơi lo lắng, nhìn vào đôi mắt hắn, hỏi: “Anh chắc chắn lí do không muốn kết hôn chỉ đơn giản vì sợ em muốn ly hôn?”
Lục Yến gật đầu, Ôn Hướng Thư tức cười.
Lục Yến lái xe đưa cô đến bệnh viện, người phụ nữ kia đang nằm trong phòng bệnh vì gần đến ngày sinh. Ngày dự sinh sắp đến, nhưng bố đứa bé đang trong tù, cô ta không tìm thấy người, phiền muộn nên cả ngày quấn lấy hắn.
Tô Bình đang trông chừng ở cửa phòng bệnh. Lục Yến không ở đây thì sẽ kêu Tô Bình đến, sợ người phụ nữ kia nổi điên.
Lúc thấy Ôn Hướng Thư, Tô Bình rất kinh ngạc, “Sao chị dâu đến đây? Chị cũng biết chuyện này à?”
Lục Yến giận đáp: “Đâu có, tao đưa cô ấy tới xem, nếu không sẽ không nghe tao giải thích. Cô ấy cho rằng đứa bé trong bụng người phụ nữ kia là của tao.”
Ôn Hướng Thư xấu hổ vô cùng, véo eo Lục Yến không cho hắn nói, mất mặt quá.
Tô Bình cười, nhìn cô giải thích: “Chị dâu hiểu lầm rồi. Đứa bé không phải của anh Yến, là của Lý Thừa. Nó mới bị bắt, cảnh sát đến bắt sòng bạc, bọn em trốn sạch, nó tay chân chậm chạp, chưa kịp trốn đã bị bắt. Họ muốn nó khai ra ông chủ phía sau, nhưng nó không khai, chị cũng biết… Ông chủ là anh Yến, nếu nó khai ra, anh Yến sẽ phải đi tù. Nó giữ kín như bưng, anh Yến đến thăm, đồng ý cho nó tiền, giúp nó chăm sóc đứa bé và hứa sẽ lập tức cứu nó ra.”
Lục Yến đạp hắn một cái, “Đủ rồi, mày nói nhiều quá, câm miệng ngay.”
Ôn Hướng Thư đen mặt nhìn Lục Yến.
Hắn vẫn kinh doanh sòng bạc. Trước đây đã bảo hắn làm cái này không tốt, cờ bạc bị cấm trên toàn thành phố, hắn còn làm thì bị bắt cũng không oan.
Lục Yến thấy cô vợ mình tức giận, vội vàng kéo cô vào phòng bệnh: “Vợ ơi, em đừng nghe nó nói lung tung, chuyện đó không quan trọng lắm. Không phải em muốn gặp người phụ nữ kia à?”
Hôm nay Lục Yến đến, cô ta rất vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy người sau lưng hắn thì xụ mặt.
Lục Yến dắt Ôn Hướng Thư vô phòng, chỉ vào cô ta: “Người trong bức hình là cô ta, anh không có quan hệ gì với cô ấy hết.”
Người phụ nữ cười, vuốt bụng nhìn hắn: “Lục Yến, anh nói giỡn à? Bố đứa bé vì anh đi tù, anh không phải nên đền cho tôi một người bố à? Dù sao tôi cũng đã chọn anh, đứa bé sinh ra sẽ gọi anh là bố.”
Lục Yến không nghĩ miệng của người này ghê tởm như vậy, dám nói những lời này. Ôn Hướng Thư liếc nhìn, cô ta kiêu ngạo ngẩng đẩu vuốt bụng như đang tuyên chiến với cô.
Ôn Hướng Thư nhìn một cái thì lập tức chạy ra ngoài. Lục Yến không rõ tình huống thế nào, vội vàng chạy theo nắm cô, “Vợ ơi, anh đã giải thích rõ ràng, dẫn em đến xem, em còn không tin hả? Muốn anh làm xét nghiệm ADN với đứa bé kia cho em xem luôn không?”
Ôn Hướng Thư xoay người đẩy hắn, tức giận tấn công: “Lục Yến, anh còn không nhìn ra em giận cái gì à? Không phải vì người phụ nữ kia mà vì anh còn mở sòng bạc. Có phải trước đây em đã nhắc anh không cần làm tiếp cái này? Bây giờ kiểm soát nghiêm ngặt, nếu mở sòng bạc, anh bị người ta bắt thì làm sao đây?”
Mặt Lục Yến tối sầm, đôi mắt miễn cưỡng, hơi không đứng đắn, “Sau này lại nói. Gần đây đang làm ăn tốt, có thể kiếm ít tiền, không thể đóng sòng bạc được.”
Ôn Hướng Thư không nhịn được tức giận, mặc kệ đây là đâu, đau lòng hét vào mặt hắn: “Lục Yến, anh là đang luyến tiếc cái này, muốn dựa vào nó kiếm tiền, không quan tâm có phạm pháp hay không. Em kêu anh làm ăn đứng đắn thì không chịu, lại đi làm cái này. Anh là chó ăn phân không dứt được, ở quê đã làm cái này, đến đây vẫn còn làm!”
Lục Yến thấy cô la làng, sợ người khác nghe, nắm tay Ôn Hướng Thư kéo sang một bên, véo cánh tay cô, nghiến răng nghiến lợi giải thích: “Không thì sao? Ôn Hướng Thư, em nói xem anh có thể làm cái gì? Anh không có trình độ văn hoá, không có gia thế, cái gì cũng không có, anh không làm cái này thì đi đâu kiếm tiền nuôi em. Bao năm qua em ăn uống mặc dùng, xách túi hiệu, mặc quần áo hiệu, có cái nào không phải là anh dựa vào nghề này mua cho em? Anh không có gì cả, không làm việc này còn có thể làm gì? Em đừng quên đây là đâu, là thành phố lớn, là thủ đô! Nếu anh làm ăn đứng đắn thì một cái phòng vệ sinh còn không mua nổi, lấy tiền đâu mua phòng cho em?”