Lục Yến tách chân Ôn Hướng Thư ra.
Miệng huyệt hồng sẫm mở ra động huyệt hướng về phía hắn.
Dươиɠ ѵậŧ của hắn cắm đi vào. Tuy tối qua hai người làm rất lâu, nhưng qua cả đêm, chỗ này đã co lại, không còn bôi trơn nên khô cằn. Hắn cứ vậy đâm vào mà không bôi trơn, đâm sâu tận cùng, khô khốc đến mức Ôn Hướng Thư phải nhăn mày.
Cực kì đau, cô cúi đầu nhìn phía dưới của hai người đang gắn liền, vùng cỏ rậm rạp của Ôn Hướng Thư dính liền với mảnh rừng và gậy thịt của hắn.
Lục Yến không di chuyển, côn ŧᏂịŧ lớn căng chật trong tiểu huyệt không rời khỏi.
Lục Yến bẻ chân cô thành hình chữ M, gập chân cô lại đâm vào rút ra, cắm mãnh liệt, không có mật dịch vẫn kiên quyết cắm, “Anh làm em phát da^ʍ, làm em phát da^ʍ.”
“Ôn Hướng Thư, tiểu huyệt của em bị anh chơi nhiều năm, da^ʍ huyệt toàn là mùi vị dươиɠ ѵậŧ của anh, em nói xem Phương Giản có ghét bỏ không?”
Hắn cắm kịch liệt, lần nào cũng đâm sâu đến cùng. Không có dạo đầu, hắn cắm vào như vậy chỉ có đau đớn, Ôn Hướng Thư không muốn tiếp tục như vậy.
Đau quá, vì sao Lục Yến đối xử với cô như vậy. Cô không nhịn được khóc lên, nước mắt tràn mi. Hắn sững sờ.
Lục Yến nhìn đôi mắt đầy nước của Ôn Hướng Thư, lau nước mắt cho cô, “Em khóc cái gì? Em làm sai còn lí sự?”
Ôn Hướng Thư khóc nghẹn ngào: “Em làm sai lúc nào? Lục Yến, anh đừng ngậm máu phun người. Anh làm lớn bụng người phụ nữ khác còn không biết xấu hổ mắng em?”
Lục Yến tức cười, rút dươиɠ ѵậŧ ra không làm cô nữa. Thấy cô khó chịu, hắn cũng không có tâm tư để làm, véo mông cô hỏi: “Mẹ kiếp, anh làm lớn bụng người phụ nữ khác khi nào? Ông đây chỉ làʍ t̠ìиɦ với một mình em.”
Ôn Hướng Thư tức muốn hộc máu, lấy di động đưa cho hắn, “Anh tự nhìn cho kĩ xem đây là cái gì? Anh đi đến khoa phụ sản khám thai với người phụ nữ khác, không sai chứ? Em cũng bất đắc dĩ thôi, anh làm cho người khác mang thai, mới sáng sớm còn đánh thức em mắng em. Cái đồ không biết xấu hổ!”
Lục Yến lấy di động của cô nhìn bức hình, hỏi: “Ai chụp đấy, chụp rõ mặt anh thế kia?”
Ôn Hướng Thư thiếu chút nữa lại tức chết, xoay người không nhìn hắn: “Vậy là anh thừa nhận? Thừa nhận chuyện của anh và người phụ nữ này.”
Lục Yến xoay đầu cô lại: “Vợ ơi, anh thật sự bị oan, rất oan uổng. Anh không có bất kì quan hệ gì với người phụ nữ này, không phải anh làm lớn bụng cô ta. Em còn nhớ Lý Thừa, người anh nhắc với em lúc trước không?”
Ôn Hướng Thư có hơi ấn tượng với cái tên này. Cách đây khoảng một tháng, Lục Yến có dẫn mấy anh em về nhà bảo cô làm vài món tiếp đón.
Lục Yến thường xuyên dắt mấy tên đàn em về nhà, Ôn Hướng Thư cũng đã quen, hình như có người tên như này.
Lục Yến nói với cô: “Người phụ nữ này là bạn gái Lý Thừa. Nó đang ngồi xổm trong tù, anh trông hộ vài ngày, cô ta không có bất kì quan hệ gì với anh. Anh không làm lớn bụng vợ anh thì thôi, sao có thể làm lớn bụng bạn gái người khác?”
Ôn Hướng Thư không nghĩ sẽ là lí do này, trợn tròn mắt nhìn hắn.
Lục Yến trông thấy bộ dạng ngớ ngẩn của Ôn Hướng Thư, đưa tay lên kéo nhũ hoa của cô: “Rời giường thôi, anh đưa em đến bệnh viện. Nếu không đến viện chứng minh anh trong sạch, chắc chắn em không tin anh. Anh thật sự bị oan.”
Lục Yến vốn định làm một trận buổi sáng, nhưng với tình hình hiện tại là không thể.
Ôn Hướng Thư muốn biết có phải thật như hắn nói hay không nên rời giường sửa sang. Phía dưới vừa rồi rất đau, nhưng giờ không còn cảm giác gì, cô xuống giường mặc váy, đi vào phòng tắm rửa mặt.
Lưu Thanh Đài không ở nhà, đúng hơn là cả đêm không về. Lục Yến thấy không có ai mới đi tắm, tắm xong vẫn không thấy người, đoán chừng là không trở lại.
Ôn Hướng Thư đánh răng rửa mặt trong phòng tắm, Lục Yến buồn tiểu, mặc kệ cô có ở trong hay không, đi thẳng vào nhà vệ sinh.
Hai người ở bên nhau bảy năm, đã sớm có dáng vẻ của một cặp vợ chồng, không ngại đi vệ sinh trước mặt đối phương.
Lục Yến giải quyết xong rồi xả nước, nhìn thấy món đồ để bên cạnh.
Hắn cầm lên nhìn, cảm thấy là lạ, đi đến cạnh Ôn Hướng Thư bảo: “Vợ ơi, bạn thân của em không thể trông mặt mà bắt hình dong nhé. Cô ấy nhìn đứng đắn bên ngoài, thế mà giấu cả trứng rung. Nhưng đây là cô ấy dùng hay em lén dùng sau lưng anh?”
Ôn Hướng Thư đang đánh răng, nghe hắn nói thì liếc nhìn món đồ trên tay hắn một cái.
Đúng là một cái trứng rung nho nhỏ, thứ này không phải của cô thì chính là của Lưu Thanh Đài. Cô ấy hai mươi lăm tuổi, không có bạn trai, lén dùng loại đồ này giải quyết là bình thường.
Cô giật mình, muốn đoạt cái trứng rung lại. Lục Yến đưa lên cao, không cho cô lấy.
Hắn đi đến sau lưng cô, “Em khẩn trương vậy à? Không phải là em gạt chồng lén dùng chứ?”
Lục Yến nói xong thì ngồi xổm xuống, vén váy cô lên. Buổi sáng cô chỉ mặc mỗi cái váy vào đây tắm rửa nên bên trong trần trụi, không có qυầи ɭóŧ.
Lục Yến vạch vùng cỏ phía dưới của cô ra, khởi động trứng rung rồi đặt lên kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhụy hoa. Hắn tách miệng huyệt ra, món đồ kia rung mạnh trên nhụy hoa.
Ôn Hướng Thư đang đánh răng thì bị hành động của hắn làm cho tê liệt, phải dựa vào bồn rửa tay. Cô muốn đẩy Lục Yến ra, nhưng hắn nắm tay cô, thẳng thắn nói: “Em đừng nhúc nhích, anh chưa từng dùng thứ này chơi em, để anh xem nó có thật sự làm em sướиɠ không.”
Món đồ này… tê quá, kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhụy hoa của cô, tần suất chấn động rất cao, khiến cô không đứng được, phải nắm lấy một góc bồn rửa tay.
Cô muốn đẩy hắn ra, nhưng bị làm đến tê dại, không đẩy nổi.
Lục Yến kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô, nắm mông cô hỏi: “Vợ ơi, em sướиɠ không? Trứng rung làm em thoải mái không?”
Lục Yến đẩy thứ đồ kia vào trong miệng huyệt, cắm đi vào vẫn luôn chấn động. Ôn Hướng Thư không nhịn được nắm tóc hắn, nháy mắt vừa rồi, cô lêи đỉиɦ nên thở hổn hển, phía dưới chảy mật dịch.
Cô rất muốn gϊếŧ chết Lục Yến.
Lục Yến nhìn vẻ mặt cao trào sung sướиɠ của cô, hỏi: “Vợ ơi, nếu em thoải mái, hay là em cắm trứng rung trong tiểu huyệt ra cửa?”
Ôn Hướng Thư rửa mặt xong, để bàn chải đánh răng sang một bên, đưa tay vào bên trong tiểu huyệt muốn lấy trứng rung ra. “Lục… Lục Yến, anh đừng càn quấy, mau lấy cái thứ đồ kia ra, bị người ta nhìn thấy sẽ không tốt.”
Vừa rồi bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bây giờ phía dưới ướt đẫm, toàn là mật ngọt nên rất trơn trượt. Cô muốn moi cái trứng rung ra, nhưng mãi không ra được, không có cách nào cả.
Lục Yến giống như cố ý chỉnh cô, không lấy ra còn buông váy cô xuống: “Em cứ đi ra ngoài như vậy đi. Này thì hiểu lầm anh, kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh, tìm người đàn ông khác khiến anh đau lòng.”
Ôn Hướng Thư nổi cáu đánh hắn. Lục Yến bắt được tay cô, đưa lưng cho cô nhìn, “Em còn đánh, muốn mưu sát chồng mình à? Em xem sau lưng anh đi, toàn là dấu vết móng vuốt của em. Lúc trước chúng ta ở bên nhau, anh cũng không thấy em ngang tàng như vậy, ngoan ngoãn nghe lời biết bao. Anh mυ'ŧ ngực em cũng thẹn thùng cả buổi, giờ đã ngang tàng thành cái dạng gì?”
Ôn Hướng Thư nhìn sau lưng hắn, đúng là có những hàng dài vết thương ghê người. Cô không biết tại sao bản thân lại lợi hại như vậy, cào sau lưng hắn thành ra thế. Ngày hôm qua hắn rất quá đáng, vẫn luôn bắt lấy cô làm nên lúc cao trào mới không nhịn được cào sau lưng hắn.
Lục Yến thấy cô im lặng, rõ là đang chột dạ, dẫn cô đi ra ngoài rồi thay quần áo cho cô.
Hắn hỏi: “Em thật không liên lạc với Phương Giản?”
Ôn Hướng Thư ngồi ở trên giường, nhìn hắn tức giận đáp: “Em có liên lạc. Đúng như anh nghĩ, bọn em chuẩn bị quay lại, em chuẩn bị lên giường với anh ấy như anh mong muốn. Anh nghĩ đúng tất đấy.”
Lục Yến lấy quần áo của cô trong va li ra, tìm một bộ không hở chỗ nào cho cô mặc, cởi váy ngủ rồi cài áo ngực cho cô, thỏa hiệp: “Vợ ơi, em còn giận chồng à? Đúng là chồng đã sai, cũng vì anh quá ghen ghét. Em nói những lời đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh, người bình thường nghe xong có ai không kích động, không phải anh sợ em bỏ chạy với người đàn ông khác à?”
Ôn Hướng Thư xoay đầu đi không nhìn hắn, “Em không muốn để ý đến anh.”
Lục Yến cười, mặc áo cho cô, “Anh sai thật rồi, xin lỗi em. Chuyện kia không phải do anh ghen à? Phương Giản là bạn trai cũ của em, thằng đó từng qua lại với em, bây giờ quay về bảo nhớ em, anh có thể không giận?”
Ôn Hướng Thư khó chịu, tủi thân đáp bằng giọng mũi: “Em giải thích mà anh cũng không nghe. Anh căn bản có tin em đâu, cứ vậy hiểu lầm em.”
Lục Yến nghẹn lời, hỏi lại cô: “Em có tin tưởng anh à? Em xem bức hình kia, cho rằng anh ở bên ngoài làm lớn bụng người phụ nữ khác, em cũng không tin anh. Lần này chúng ta yên ổn lại được không, coi như không có chuyện gì xảy ra?”
Ôn Hướng Thư không trả lời. Hắn thay áo cho cô, bế cô lên giúp mặc qυầи ɭóŧ, kiên nhẫn dỗ dành: “Vợ ơi, chúng ta làm hoà, em về nhà với anh, đừng cãi nhau nữa được không? Chúng ta ở bên nhau bảy năm, anh sẽ không bỏ em, một dạ đến già với em. Nếu anh không muốn kết hôn với em, anh sẽ không ở bên em bảy năm.”