Lưu Manh Và Ngoan Ngoãn

Chương 13 Không cho anh chạm vào vì thủ thân như ngọc cho thằng đó?

Phương Giản là bạn trai cũ trên danh nghĩa của Ôn Hướng Thư.

Giống như những nữ sinh khác, lúc học trung học phổ thông, Ôn Hướng Thư yêu thầm một chàng trai.

Cô thích Phương Giản.

Khi đó, Phương Giản là tài tử trường bọn họ, rất đẹp trai, vừa học cùng lớp vừa là bạn cùng bàn với Ôn Hướng Thư.

Mối tình đầu của cô cứ thế bắt đầu. Bạn cùng bàn vừa cao vừa đẹp, lại dịu dàng kiên nhẫn, tính cách còn rất tốt, không ai có thể cưỡng lại một chàng trai như vậy.

Cô vẫn luôn yêu thầm cậu bạn này, nhưng không nói ra. Trường bọn họ quản rất nghiêm, không cho phép yêu sớm, yêu đương thì nhất định phải gọi phụ huynh rồi xử phạt.

Lúc đó, nếu yêu đương thì toàn là lén lút hoặc hẹn lên đại học mới yêu nhau.

Ôn Hướng Thư thích Phương Giản, chỉ chôn ở đáy lòng.

Cô từng thổ lộ với anh, nhưng bị từ chối.

Anh nói muốn ra nước ngoài nên không nghĩ yêu đương.

Cô từ bỏ.

Phương Giản cũng thích cô, nhưng vì chuyện gia đình, anh không thể nào sống ở trong nước nên không dám tuỳ tiện hứa hẹn, sợ sẽ chậm trễ tuổi xuân của cô trên người mình.

Sau này, Phương Giản thấy Lục Yến quấy rầy Ôn Hướng Thư, không thể chịu được nên quen cô. Anh thích cô, chẳng qua là không dám hứa hẹn, nhưng thấy lưu manh làm phiền cô, thân là đàn ông thì không chịu được nên hai người ở bên nhau.

Anh làm bạn trai của Ôn Hướng Thư, chắc chắn Lục Yến sẽ không dám tiếp tục.

Khoảng thời gian đó, Ôn Hướng Thư được bình yên, Lục Yến không đến phiền cô nữa.

Cô yêu đương với Phương Giản vỏn vẹn một tháng. Trong đoạn thời gian đó, hai người chỉ trao đổi về mặt tinh thần, hành động lệch lạc nhất là thỉnh thoảng nắm tay.

Tình yêu của họ bị báo cáo, chủ nhiệm lớp điều tra ra hai người yêu đương. Khi đó, anh đã bắt đầu chuẩn bị giấy tờ ra nước ngoài, bị trường học xử phạt sẽ là lịch sử đen nên thế nào cũng không nhận.

Phương Giản không muốn nhận là đang yêu đương với Ôn Hướng Thư, kiên quyết nói không. Anh có thể thoát, nhưng cô thì không. Thầy giáo nhìn thấy cô nắm tay một chàng trai nên muốn hỏi ra lẽ, nếu không sẽ đuổi học.

Cô ở trong văn phòng, bị chủ nhiệm lớp nhục nhã, chịu đựng ánh mắt ghét bỏ của thầy cô, tất cả đang ép cô. Phương Giản không muốn nhận vì tiền đồ của bản thân, cô sắp phát điên mất rồi. Không biết Lục Yến vào bằng cách nào, hắn đi tới trước mặt chủ nhiệm lớp, nắm tay Ôn Hướng Thư, cười nói: “Thầy ơi, nghe nói thầy tìm em, em và vợ yêu đương nắm tay không phải rất bình thường à? Hai chúng em thân thiết từ bé, hồi nhỏ đã định hôn ước, cô ấy là vị hôn thê của em.”

Thầy giáo không thể phản bác. Thị trấn nhỏ của bọn họ có rất nhiều người từ bé đã định ra hôn ước, mười bảy, mười tám tuổi sẽ kết hôn. Đây là chuyện rất bình thường.

Sau đó, Ôn Hướng Thư không có bị gì, trường không cho yêu sớm với bạn học, nhưng có nhiều cha mẹ an bài cho con yêu người ở ngoài trường, có thể làm gì được chứ, chỉ nói cô vài câu thì bỏ qua.

Ôn Hướng Thư chia tay với Phương Giản, cô cảm thấy hoá ra cô cũng không thích anh đến vậy.

Sau đó, cô ở bên Lục Yến.

. . .

Phương Giản ra nước ngoài đã vài năm, trong khoảng thời gian đó không có liên lạc với cô, không biết hôm nay vì gì mà nhắn cho cô một tin như vậy. Dãy số này được lưu từ trước, cô vẫn chưa xóa.

Bộ dạng thô lỗ của Lục Yến khiến Ôn Hướng Thư bực mình, cô đẩy hắn: “Em không biết anh phát điên cái gì, dù sao em không biết chuyện thế nào, buông em ra, anh đang làm em đau đấy.”

Lục Yến bị đẩy ra thì ném điện thoại sang một bên, đè cô lên giường rồi giữ chân cô lại, hỏi: “Anh không thể thỏa mãn em, không thể làm em, dươиɠ ѵậŧ không thể cắm tiểu huyệt của em đến chảy nước, không sướиɠ đúng không? Nên em nóng lòng chờ Phương Giản đến chơi em? Đêm qua anh chạm vào em, em chống cự như vậy, không cho anh chạm vào vì thủ thân như ngọc cho thằng đó, chờ tiểu huyệt chặt lại để nó đến chơi đúng không?”

Ôn Hướng Thư đã chịu đủ sự lăng nhục của hắn, xanh mặt giãy giụa, “Không sai. Lục Yến, không phải anh muốn biết tại sao em muốn chia tay? Đúng như anh nói, em muốn ở bên Phương Giản, anh ấy đã quay về, bọn em sẽ ở bên nhau nên anh vừa lòng chưa, buông em ra đi. Bảy năm trước em thích anh ấy, bây giờ cũng thích, chia xa lâu nên rất nhớ.”

Lục Yến tức điên, trong mắt toàn là lửa giận. Hắn nắm chân cô tách ra, cởϊ qυầи rồi cầm gậy thịt sưng to cắm vào phía dưới của Ôn Hướng Thư.