Lưu Manh Và Ngoan Ngoãn

Chương 12 Sáng sớm nổi cơn ghen vì thấy người đàn ông khác nhắn tin cho Ôn Hướng Thư

“A——” Qυầи ɭóŧ bị kéo thành sợi dây hơi thô cạ mạnh vào nhụy hoa nhô lên ở tiểu huyệt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến tê dại, khiến cô không thể kiềm chế mà hét lên.

Quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Tốc độ của Lục Yến nhanh hơn, qυầи ɭóŧ liên tục cọ xát bên trong tiểu huyệt, cạ mạnh vào huyệt thịt. Ôn Hướng Thư không rõ vui thích, tốc độ quá nhanh, tiểu huyệt bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến tê dại.

Lục Yến cố ý khiến cô luống cuống tay chân, phía dưới thoải mái, chân mềm nhũn, cô kêu cũng không được, không kêu cũng không được. Cô nắm tay hắn không cho tiếp tục, “Đừng, Lục, Lục Yến, không chịu nổi, em không chịu nổi… Anh đừng cọ nữa…”

Lục Yến nhìn miệng huyệt hồng sẫm đầy mật dịch ăn qυầи ɭóŧ, ngừng tay, “Thật không? Tiểu huyệt của em đến qυầи ɭóŧ cũng ăn, tham ăn như đói không chịu nổi, chảy rất nhiều dâʍ ɖị©ɧ. Tay ông đây toàn là nước của em. Ôn Hướng Thư, em là người phụ nữ dâʍ đãиɠ, giả thuần khiết cái gì? Tiểu huyệt của em chảy thành lụt, ngứa không? Muốn chồng chơi em không?”

Cuối cùng cũng dừng lại, Ôn Hướng Thư thở phào nhẹ nhõm một hơi, vừa rồi quá nhanh khiến cả cơ thể cô run rẩy. Cô chịu đựng cảm giác ngứa ngáy phía dưới, lấy qυầи ɭóŧ từ trong tiểu huyệt ra. Qυầи ɭóŧ bị ăn rất chặt, lúc lấy ra còn mang theo một dòng nước. Cô cúi đầu đã ngửi được mùi hương hơi tanh nhẹ của dâʍ ɖị©ɧ.

Ôn Hướng Thư muốn thoát khỏi hắn. Thấy cô như vậy, Lục Yến đẩy người lên giường, cởϊ qυầи lót của cô ném xuống đất, nhấc váy ngủ lên rồi nắm một chân cô, sử dụng tư thế đi vào từ bên sườn. Hắn nhắm cự vật ngay cửa huyệt hồng sẫm, tìm được động huyệt bèn cắm vào.

Vừa rồi chảy không ít mật ngọt nên tiến vào rất dễ dàng, Lục Yến chưa hỏi cô có đồng ý hay không thì đã vào được.

Lục Yến nâng chân cô lên rồi uốn cong câu lấy eo hắn, rồi cởi váy ngủ của cô khiến cho bộ ngực lớn xuất hiện.

Ôn Hướng Thư không theo kịp tốc độ của hắn, mắt vừa thấy cả người trần trụi thì gậy thịt lớn đã cắm vào bên trong tiểu huyệt. Huyệt nhỏ căng đầy, phía dưới còn có kɧoáı ©ảʍ khi hắn tiến vào. Lục Yến cởi váy ngủ của cô để tiện xoa bóp ngực rồi tận tình đặt trên tay thưởng thức. Ngực cô lớn đến mức một tay hắn không cầm được, hắn vuốt ve, kéo nhũ hoa chơi đùa tới khi nó cứng rắn nhô lên.

Ôn Hướng Thư vốn muốn kháng cự, nhưng bị chơi đến sướиɠ, hắn đã cắm vào nên không chống cự gì nữa.

Lục Yến sờ ngực Ôn Hướng Thư vài cái, nhũ hoa bị kéo đến ra cảm giác. Hắn nhìn khuôn mặt ửng đỏ lộ vẻ cao trào sung sướиɠ của cô, tay nắm eo cô, bắt đầu ra vào. Hắn nắm chân cô, mê muội mà vội vàng thẳng lưng đâm thọc, tốc độ nhanh như máy đóng cọc.

“A—— sâu quá—— Lục Yến, sâu quá—— anh chậm một chút——” Tốc độ cắm nhanh đến mức ngực cô lắc qua lắc lại, Ôn Hướng Thư không thể kiềm chế được rêи ɾỉ, dùng sức nắm khăn trải giường. Với tư thế nghiêng này, phía dưới của hai người dán chặt vào nhau, tiểu huyệt ăn đến căng đầy, tiếng hai cơ thể va chạm cũng rất lớn. Lục Yến đâm vào rút ra, tay vẫn xoa ngực cô, nhìn ngắm vẻ mặt không thể kiềm chế sung sướиɠ của cô, hỏi: “Vợ ơi, em thoải mái không? Chồng chơi em có sướиɠ không?”

Ôn Hướng Thư vốn đang rêи ɾỉ, nghe hắn hỏi thì cắn môi không trả lời, ánh mắt oán hận nhìn hắn.

Lục Yến thấy cô như vậy cũng không tức giận, nắm chân cô cắm, lẩm bẩm: “Tiểu huyệt của vợ thật chặt, chơi sướиɠ quá! Em có nghe tiếng nước bắn tung toé phía dưới không? Côn ŧᏂịŧ của chồng toàn là dâʍ ɖị©ɧ.”

Ôn Hướng Thư ghét hắn muốn chết, tại sao cứ thích nói lời thô tục với cô, làm thì làm thôi, ngậm miệng lại không được à, cứ nói mãi những lời này.

Ôn Hướng Thư rêи ɾỉ, đây là phản ứng không thể kiểm soát được của cơ thể. Cây gậy của hắn lần nào cũng đâm sâu đến cùng, cô không thể không rên lên khi hắn đâm nhanh vào, lúc chịu đựng được cũng rêи ɾỉ bằng giọng mũi, không để ý đến gậy thịt càng lúc càng lớn.

Cô chỉ mong Lục Yến mau chóng kết thúc, nhưng đã vài ngày hắn không làʍ t̠ìиɦ, sức để kéo dài rất dũng mãnh, cắm đã lâu cũng không bắn. Ôn Hướng Thư nắm khăn trải giường đến nhăn nhúm.

Ôn Hướng Thư lắc ngực, đột nhiên hét lớn vì bị hắn cắm trúng điểm G. Lục Yến tìm được điểm G của cô, nắm eo cô mạnh mẽ đâm vào điểm ấy.

“A—— a—— a——” Ôn Hướng Thư được đưa lên cao trào rất nhanh. Hắn liên tục đâm điểm kia, cô không kìm được dùng sức nắm chặt tay Lục Yến. Trong đầu cô như pháo hoa nở rộ, vô cùng rực rỡ, cả người sướиɠ thở hổn hển, dòng nước bên dưới chảy càng nhiều.

Lục Yến còn chưa lêи đỉиɦ, vẫn cắm bên trong cô.

“Sao anh còn chưa bắn?” Cô không nhịn được oán trách.

Lục Yến bị cô chọc cười, véo mông cô: “Nếu anh bắn sớm, em sẽ nếm mùi đau khổ đấy.”

Lục Yến lật người cô quay lưng về phía hắn, vỗ mông cô ra lệnh: “Vợ ơi, mau chu mông lên, chồng cắm huyệt em từ phía sau.”

Ôn Hướng Thư phớt lờ, nhưng Lục Yến nâng mông cô lên hướng về phía hắn. Tư thế này khó chấp nhận quá nên cô quỳ bò lên hướng mông về phía hắn.

Lục Yến bẻ hai cánh mông cô ra, trông thấy miệng huyệt hồng sẫm, ngón tay vạch hoa môi ra đâm vào.

Ngoại trừ tư thế nữ ở trên, Lục Yến thích dùng tư thế này, thoạt nhìn giống đang cắm vào mông lớn của cô. Mông Ôn Hướng Thư rất vểnh và co giãn, hắn thích cắm mông cô rồi đánh lên nó, cảm giác thị giác này vô cùng hoang dã đối với đàn ông.

Hắn muốn cắm vào cúc hoa, chơi chỗ đó rất sướиɠ. Mấy năm trước bọn họ chơi một lần, hắn xin mãi Ôn Hướng Thư mới chịu, nhưng thử một lần thì không chịu nữa, cô xấu hổ. Lần nào hắn cũng năn nỉ rất lâu cô mới đồng ý cho chơi cúc huyệt, bây giờ hắn cũng muốn, nhưng chắc chắn Ôn Hướng Thư không cho. Vì vậy, hắn đâm vào từ phía sau, đυ.ng vào mông cô, âm thanh hai cơ thể va chạm bạch bạch bạch. Cô bị hắn cắm, mặt nằm trên giường, ngực lắc đến kịch liệt.

Ôn Hướng Thư sợ hắn bắn vào, quay đầu lại cảnh cáo: “Lục Yến, anh đừng bắn vào.”

Lục Yến nghe xong thì muốn bắn, bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt vào bên trong tử ©υиɠ của cô.

Giây trước mới nói không cần, giây sau hắn đã gom hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn vào bụng nhỏ.

Lục Yến bắn xong sướиɠ run, đút hết toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào tiểu huyệt của cô. Hắn rút dươиɠ ѵậŧ dính ít dịch trắng đυ.c ra, cố ý chơi xấu cọ ở trên mông Ôn Hướng Thư.

Ôn Hướng Thư ghét hắn muốn chết, nhưng cô mệt mỏi, đã sớm mất hết sức lực, chỉ có thể thở dốc không nói chuyện.

Lục Yến đã bắn một lần, Ôn Hướng Thư tưởng hắn sẽ dừng lại, nào ngờ cây gậy kia còn chưa mềm xuống, vẫn cứng rắn như cũ. Hắn bẻ chân cô ra, lại muốn cắm vào nữa.

Ôn Hướng Thư cảm thấy hắn điên rồi, duỗi chân đạp hắn: “Anh còn muốn à?”

Lục Yến cầm dươиɠ ѵậŧ đánh lên bụng cô, “Em không thấy côn ŧᏂịŧ của chồng còn cứng à? Do em tự tìm đấy, chơi cái gì không chơi, học người ta trốn khỏi nhà, bỏ đói anh nhiều ngày như vậy, không thể một lần đòi lại hết. Đêm nay anh chơi em bảy lần cũng không thành vấn đề.”

Ôn Hướng Thư: “…”

Sau đó cô thật sự sức cùng lực kiệt, ngủ thế nào cũng không biết.

. . .

Lục Yến dậy sớm, hắn có bệnh nhận giường. Tuy ngủ chung với vợ, nhưng không phải giường của mình, hắn ngủ không yên. Sáng dậy sớm đi tắm, hắn chỉ mặc quần đi ra, cởi trần không mặc áo. Hắn cảm thấy khá nhàm chán, ngồi xuống bên cạnh Ôn Hướng Thư hút thuốc.

Đúng lúc này, di động của Ôn Hướng Thư có thông báo.

Lục Yến duỗi tay cầm lên xem, biết mật khẩu nên bấm mở khoá.

Hắn nhìn thấy tên người gửi là Phương Giản, sắc mặt chuyển xấu.

Lại xem nội dung bên trong, mặt hắn càng đen hơn.

【Hướng Thư, anh sắp về nước, chuyến bay vào thứ bảy. Anh có thể gặp em không? Nhiều năm qua anh rất nhớ em. Mong em trả lời.】

Lục Yến ném điếu thuốc trên tay xuống đất rồi dẫm tắt, bực bội túm Ôn Hướng Thư đang ngủ trên giường lên. Đêm qua làm đến khuya, giờ cô vẫn ngủ chưa dậy, đang mơ màng thì bị hắn xốc lên từ dưới chăn. Hắn nắm tay cô, hung hãn hỏi: “Ôn Hướng Thư, em giải thích cho anh, có phải em còn liên lạc với Phương Giản, ầm ĩ chia tay với anh vì thằng đó sắp về nước đúng không? Vì nó quay về, em không bỏ ý xấu, phơi phới khi tình yêu tới nên chia tay, muốn làʍ t̠ìиɦ với thằng đó đúng không?”

Ôn Hướng Thư vốn đang ngủ rất thoải mái, bị đánh thức nên nổi cáu, khó chịu nhìn hắn. Lời nói của hắn làm cô tổn thương, cánh tay bị siết chặt đau buốt, cô muốn đẩy hắn ra, “Mới sáng sớm thôi mà. Lục Yến, anh phát điên cái gì đấy? Em liên lạc với anh ấy hồi nào?”

Lục Yến đưa điện thoại cho cô, tức giận nắm chặt tay cô, hung ác nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Dối trá, em còn tiếp tục giả vờ với anh. Hai người âm thầm liên lạc, tin nhắn đã gửi đến đây, không liên lạc vậy sao thằng đó về nước mà nhắn bảo nhớ em, mập mờ thế kia? Không phải tìm em à? Tìm em làm gì? Không ch*ch xã giao thì gì? Em muốn quay lại với thằng đó nên đá anh đi. Ôn Hướng Thư, em nói ở bên nhau lâu nên không còn tình cảm, mẹ kiếp, là em chưa từng thật lòng yêu anh thôi.”