Lục Yến vác Ôn Hướng Thư đi vào, nhìn thấy có hai phòng cạnh nhau, không biết cô ở phòng nào.
Hắn vỗ mông Ôn Hướng Thư hỏi: “Em ở phòng nào?”
Ôn Hướng Thư vốn đang chống cự, bị hắn vỗ mông càng khó chịu, duỗi chân đá hắn rồi quát to: “Liên quan gì đến anh? Anh chơi lưu manh cái gì đấy? Đây là nhà của người khác, mau bỏ em xuống, không bỏ em kêu người.”
Lục Yến thấy cô không nói, tuỳ ý đi vào một phòng, uy hϊếp: “Em không nói cũng được, anh vào phòng này. Nếu là phòng bạn thân em càng tốt, bạn em mà về, anh cũng không ngại bị cô ấy nhìn thấy thước phim khiêu da^ʍ sống động.”
Ôn Hướng Thư bị hắn chọc phát điên, thấy hắn đi vào phòng Thanh Đài, nhanh chân đá hắn một phát, la to: “Phòng bên cạnh.”
Lục Yến nghe xong, véo mông cô: “Em không ngoan ngoãn nghe lời từ đầu đi, thế nào cũng phải ăn chút đau khổ.”
Lục Yến vác cô vào phòng bên cạnh, ném lên giường, đè chân cô bắt đầu cởϊ áσ.
Hắn cởϊ áσ dọa Ôn Hướng Thư nhảy dựng. Cô ngồi dậy khỏi giường thì Lục Yến đã cởi trần, cơ ngực tuyệt vời hiện ra trước mắt.
Lúc mới quen, dáng người Lục Yến đã đẹp vì thường xuyên vận động. Sau khi đến đây bận rộn, hắn sẽ đến phòng tập định kì, ở nhà còn có máy chạy bộ để rèn luyện thân thể.
Lần đầu tiên nhìn thấy dáng người của hắn, Ôn Hướng Thư kinh ngạc. Cô là kiểu con gái thèm nhỏ dãi cơ thể đàn ông.
Nhiều năm đã nhìn thành thói quen, cô vẫn không nhịn được đỏ mặt khi hắn cởi trần.
Ôn Hướng Thư tức muốn hộc máu, duỗi chân đạp vào bụng hắn: “Anh mặc quần áo vào, đừng làm bậy, nếu anh làm bậy thì em kêu người.”
Lục Yến kéo chân cô, tách hai chân ra đặt trên vai, cách quần áo vuốt ve ngực cô. Cô không thích mặc áo ngực đi ngủ, hắn biết rõ nên kéo dây áo xuống véo nhũ hoa: “Em la đi, có bản lĩnh cứ la cho người khác đến xem. Ông đây làʍ t̠ìиɦ với vợ là đạo lí hiển nhiên, là chuyện gia đình, có vợ nhà ai không cho chồng làm?”
Ôn Hướng Thư nắm tay hắn, cô rất muốn đấm chết tên này, “Ai là vợ anh? Anh không cần nói bậy, em không có quan hệ gì với anh. Chúng ta đã chia tay, em đã nói không muốn ở bên anh nữa. Chia tay rồi mà anh còn làm, đấy là cưỡng bức.”
“Được thôi, nếu vợ muốn chơi tiết mục cưỡng bức, chồng chơi với em.”
Lục Yến sờ đùi Ôn Hướng Thư vài cái, làn da cô vừa trắng vừa mềm, không có lông chân nên sờ rất đã. Hắn vuốt ve từ đùi hướng lên qυầи ɭóŧ, cách qυầи ɭóŧ xoa nhụy hoa.
Ôn Hướng Thư xem hắn động tay động chân còn sờ đến chỗ này, phía dưới bị xoa hơi ngứa. Cô muốn đẩy hắn ra lại bị vuốt ve khe huyệt, cơ thể mềm nhũn, không nhịn được khép chân kẹp tay hắn.
Cơ thể cô mẫn cảm nhờ được Lục Yến dạy dỗ mấy năm nay, sờ một cái là chuẩn nên giờ hắn vuốt ve tiểu huyệt cách lớp qυầи ɭóŧ cũng có thể phản ứng, “Vợ ơi sướиɠ không? Ông đây sờ tiểu huyệt của em đến chảy nhiều nước, có phải rất sướиɠ không?”
Ôn Hướng Thư chịu đựng cổ vui thích trong cơ thể, quật cường chống giường muốn ngồi dậy, “Không thoải mái, rất khó chịu, anh buông tay ra cho em.”
Lục Yến không trả lời cô, tiếp tục sờ, “Dâʍ ɖị©ɧ chảy nhiều thế này còn bảo không sướиɠ, cái miệng nhỏ không thành thật như tiểu huyệt.”
Tay Lục Yến như có ma lực, vuốt ở giữa qυầи ɭóŧ bằng bông của cô đến chảy đầy nước mật.
Sau khi khiến cho cô có cảm giác, Lục Yến nhét qυầи ɭóŧ vào bên trong cho tiểu huyệt ăn.
“Anh làm cái gì đấy——”
Ôn Hướng Thư cảm thụ được xúc cảm khác nhau, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hét to. Lục Yến nắm đùi cô mở ra, hai tay vuốt qυầи ɭóŧ, siết nó thành một sợi dây thừng rồi nhét vào trong tiểu huyệt.
Ôn Hướng Thư còn chưa kịp phản ứng, Lục Yến đã biến qυầи ɭóŧ thành một sợi dây, rồi lập tức lôi kéo sợi dây cọ xát trên dưới huyệt thịt.