Lưu Manh Và Ngoan Ngoãn

Chương 10 Không chơi em đến phục tùng thì em giận

Nửa đêm Ôn Hướng Thư gặp ác mộng, không hẳn là ác mộng mà là mơ thấy lần đầu hai người gặp mặt đến khi bị hắn sờ tiểu huyệt.

Cô cảm thấy mình có bệnh, đến tột cùng cô coi trọng cái gì ở một tên lưu manh chứ.

Nếu năm đó không ở bên hắn, cô sẽ không lãng phí bảy năm.

Rời giường đi làm, Lục Yến vẫn liên tục gọi điện thoại cho cô. Ôn Hướng Thư không còn kiên nhẫn nên cúp điện thoại của hắn.

Sau khi cuộc gọi bị từ chối, Lục Yến dùng điện thoại nhà gọi cho cô.

Ôn Hướng Thư nghe điện thoại, muốn nói rõ ràng để hắn không cần phiền người khác. Giọng nói của Lục Yến từ đầu kia rất ác liệt: “Ôn Hướng Thư, em muốn chết à? Em cúp điện thoại, chặn số ông đây, em ăn gan hùm mật gấu à? Sao em còn chưa về? Muốn anh đến ôm về à? Lần trước không phải anh bảo em về, sao em vẫn không ở nhà, anh về không thấy em.”

Ôn Hướng Thư không nói nên lời, “Em đã giải thích rõ ràng với anh, em không quay về, em muốn chia tay với anh. Chúng ta đã chia tay, anh không cần đến tìm em, đừng gọi cho em nữa.”

Lục Yến chẳng còn kiên nhẫn, “Em đang ầm ĩ tính tình con nít cái gì đấy? Vì anh nói không cưới? Anh không chịu kết hôn nên em tức giận, không phải anh đồng ý rồi sao? Em còn muốn quậy thế nào nữa? Ôn Hướng Thư, em đã lớn thế này còn tưởng mình là đứa con nít mười tám tuổi chắc?”

Ôn Hướng Thư phát hiện bị trễ làm nên không muốn phí thời gian cãi nhau với hắn, nhấc chăn lên xuống giường: “Em muốn chia tay với anh không phải vì chuyện kết hôn. Em đã sớm không còn tình cảm nên không muốn tiếp tục nữa. Mấy tháng trước đã muốn nói, chẳng qua em muốn cố gắng thêm nên mới không chia tay, nhưng bây giờ em không muốn tạm chấp nhận nữa. Anh hiểu ý em không? Em đã chẳng còn tình cảm, chẳng muốn tiếp tục với anh, cắt đứt quan hệ sẽ tốt cho cả hai. Anh đừng phiền em nữa được không?”

Lục Yến trầm mặc một lát rồi đáp: “Anh đã hiểu, lần trước không chơi em đến phục tùng, em bèn giở thói.”

Ôn Hướng Thư: “…”

Lục Yến tiếp tục: “Em định khi nào về? Gần đây anh rảnh nên có thể ở nhà ăn em. Nghĩ lại đúng là anh sai, anh không đúng, không đút vợ ăn no. Vợ ơi, gần đây anh mới nghiên cứu thêm mấy tư thế, em về chúng ta thử.”

Ôn Hướng Thư không còn kiên nhẫn nói chuyện với hắn, lần nào cũng bị hắn chọc tức chết. Cô không trả lời, rống giận cúp điện thoại: “Lục Yến, anh câm miệng cho em! Anh tìm ai cũng được, đừng tìm em!”

Bên kia Ôn Hướng Thư tức giận cúp điện thoại, bên này Lục Yến sững sờ.

Hắn đang ở nhà, Tô Bình vừa đi siêu thị về, đưa một lon nước tăng lực Red Bull cho hắn, “Chị dâu lại không nghe điện thoại của anh à?”

Tô Bình và bọn họ đến từ cùng một thị trấn. Năm đó rời nhà, Lục Yến chỉ mang theo Tô Bình đến đây dốc sức làm ăn.

Lục Yến không hiểu, “Tao không hiểu cô ấy quậy cái gì, đang êm đẹp đột nhiên cáu kỉnh. Mày nói xem vì sao cô ấy tức giận, muốn kết hôn tao đồng ý, muốn làm gì tao cũng làm, cô ấy còn tức giận, không nên chứ?”

Tô Bình hỏi: “Anh nói kết hôn với chị dâu qua điện thoại?”

“Không lẽ tao gọi WeChat?”

Khóe miệng Tô Bình giật giật, “…Không phải anh ơi, con gái quan trọng hình thức, anh nói kết hôn thì kết, sao người ta đồng ý lấy anh? Anh không chuẩn bị nhẫn hay gì khác, sao chị dâu có thể đáp ứng?”

Lục Yến hiểu ra, đứng lên đi đến Chu Đại Phúc[1] chọn nhẫn.

[1] Chu Đại Phúc (周大福) – chuỗi cửa hàng chuyên buôn bán trang sức vàng bạc đá quý thuộc tập đoàn Chu Đại Phúc. (Baidu)

Hắn đúng là ngu ngốc, quên mất chuyện này.

Khó trách Ôn Hướng Thư ầm ĩ với hắn.

Lục Yến là người thô tục, cảm thấy mua nhẫn kim cương không bằng nhẫn vàng thật, bảo toàn được giá trị. Hắn chọn mua nhẫn vàng nguyên chất hết vài chục nghìn tệ.

. . .

Buổi tối Ôn Hướng Thư vẫn không về, Lục Yến không nhịn được nữa đến nhà Lưu Thanh Đài đón người.

Hắn liên tục ấn chuông cửa, Ôn Hướng Thư ra mở thì thấy hắn.

Lục Yến nắm tay Ôn Hướng Thư nói: “Em về nhà với anh.”

Ôn Hướng Thư đẩy tay hắn ra, vùng vẫy, “Lục Yến, anh buông em ra. Anh có thói xấu, đừng chạm vào em, lại chạm thì em kêu người.”

Đêm nay Lưu Thanh Đài tăng ca nên không ở nhà, cô không biết phải làm sao.

Lục Yến bị Ôn Hướng Thư đánh, thấy cô không nghe lời, vác người lên vai đi vào nhà, đóng cửa lại.

Ôn Hướng Thư cảm thấy hắn có bệnh, đây là nhà người khác!