Lưu Manh Và Ngoan Ngoãn

Chương 9 Ngón tay hắn chui vào Qυầи ᒪót sờ nhụy hoa

Ôn Hướng Thư bị hành động khinh bạc của hắn dọa, sợ hãi giãy giụa muốn đẩy hắn ra, “Anh… Anh buông tôi ra, không thì tôi kêu người. Anh đừng làm bậy, bạn gái anh còn ở ngoài, nếu cô ấy nhìn thấy, tôi xem anh làm sao!”

Lục Yến cười, chạm vào khe mông, cách qυầи ɭóŧ chuyển xuống dưới sờ hoa huyệt, trêu chọc: “Em kêu đi, kêu tất cả mọi người lại đây nhìn anh vuốt ve tiểu huyệt của em, xem thử là em hay anh mất mặt? Bạn gái anh cũng kêu lại luôn, chúng ta chơi 3P, vừa sướиɠ vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ.”

Hắn vuốt ve cách qυầи ɭóŧ, Ôn Hướng Thư bị hắn làm cho sắp khóc, cơ thể run rẩy. Lục Yến nhìn cô phát run, ngón tay kính thích lên xuống vòng vèo ở giữa qυầи ɭóŧ khiến cô chảy một ít mật dịch. Hắn sờ đến vùng cỏ, vừa lòng nói: “Khu cỏ phía dưới của em rậm quá. Nghe nói chỗ đó của phụ nữ rậm rạp thì ham muốn tìиɧ ɖu͙© rất mạnh, em muốn bị chơi không? Em gái nhỏ, anh trai có thể thỏa mãn em.”

Ôn Hướng Thư sợ hãi muốn gỡ tay hắn ra, không muốn bị hắn sờ. Cô biết tại sao cơ thể có phản ứng, lúc hắn vuốt ve, chân cô hơi nhũn ra, phía dưới vô thức chảy một ít nước ngọt.

Lục Yến thấy cô sợ, không cởϊ qυầи lót cô xuống mà kéo lên, ngón tay chui vào chạm đến vùng cỏ lớn hơi cứng, sờ soạng một vòng lại đi xuống huyệt thịt mềm mại.

Ba ngón tay của hắn hoạt động, hai ngón vạch ra hoa môi tìm nhụy hoa đang nhô ra để cho ngón giữa ấn lên.

Lần đầu tiên chỗ đó bị chạm đến, Ôn Hướng Thư không biết tại sao trước mắt lóe lên ánh sáng trắng còn cơ thể thì mềm nhũn. Lục Yến xem phản ứng của cô, ngạc nhiên hỏi: “Em gái nhỏ, ngày thường không tự an ủi à? Không sờ tiểu huyệt hả? Nhanh vậy em đã sướиɠ rồi, thật nhàm chán. Em tự chơi nhiều chút, cảm giác cao trào rất thoải mái.”

Ôn Hướng Thư tủi thân khóc lên, lần đầu tiên cô bị xâm phạm. Cô cúi đầu nhìn tay Lục Yến sờ bên trong qυầи ɭóŧ, ngón tay đùa bỡn nơi đó.

“Anh buông tôi ra…” Ôn Hướng Thư khóc lóc xin tha, “Đừng chạm vào tôi, buông tôi ra được không… Tôi không giống những người phụ nữ của anh, anh sẽ huỷ hoại tôi… Tôi sẽ báo cảnh sát nói anh xâm phạm tôi!”

Lục Yến nghe được lời này, ngón tay chôn trong tiểu huyệt đột nhiên dùng lực véo nhụy hoa, vuốt ve trên dưới, “Tố anh xâm phạm, cưỡng bức em? Em không sướиɠ à? Em bị xâm phạm cũng có cảm giác? Cũng có thể thoải mái? Em gái nhỏ, tiểu huyệt của em chảy rất nhiều dâʍ ɖị©ɧ, mùi thật da^ʍ, em có ngửi thấy không? Em không sướиɠ à? Bây giờ em bị anh sờ rất thoải mái có phải không?”

Lục Yến vuốt ve trên dưới nhụy hoa nhanh hơn, Ôn Hướng Thư chưa từng tự an ủi nên chỗ này rất mẫn cảm, hắn sờ thì tự động cao trào, chưa kể bị vuốt ve khiến cơ thể quá thoải mái, chảy rất nhiều mật ngọt, sung sướиɠ đến mức cô chẳng thể khống chế loại vui thích này.

Cô cắn môi, chịu đựng không kêu ra tiếng, nhưng chảy mật hoa ướt đẫm khiến cô hơi áy náy.

Lục Yến rút tay khỏi qυầи ɭóŧ của cô, đưa ngón tay cho cô nhìn: “Đây là dâʍ ɖị©ɧ của em, mùi thật da^ʍ, em có ngửi thấy không?”

Ôn Hướng Thư xoay đầu đi không trả lời hắn. Lục Yến cười vui vẻ, đặt ngón tay dính đầy nước mật ở chóp mũi ngửi: “Mùi thật da^ʍ. Em bị sờ hoa huyệt đã có thể chảy nhiều nước như vậy, bị chơi chắc còn nhiều nữa.”

Ôn Hướng Thư đáng thương giương mắt nhìn hắn, hốc mắt hơi đỏ. Lục Yến véo cằm cô, thương lượng: “Em gái nhỏ, tiểu huyệt của em bị ngón tay anh chơi đến sướиɠ, hay là em theo anh đi, sau này anh dùng dươиɠ ѵậŧ lớn sẽ càng sướиɠ.”

Cô không cần, hắn nhiều bạn gái như vậy, chơi nhiều phụ nữ như thế, hắn là loại rác rưởi.

Ôn Hướng Thư đẩy hắn ra, mặc qυầи ɭóŧ và váy vào rồi chạy ra ngoài. Cô không muốn để ý đến tên lưu manh này.