Lưu Manh Và Ngoan Ngoãn

Chương 8 Tuổi này không phải nên mặc Qυầи ᒪót ren à?

Nghe hắn nói trắng ra như vậy, Ôn Hướng Thư tức đến mặt mũi trắng bệch. Cô biết bọn họ là lưu manh chẳng thể đắc tội, dù rất khó chịu cũng không thể hiện, không dám nói gì, chỉ tức giận nhìn Lục Yến.

Một tên đàn em thấy hắn trêu chọc cô, cười nhắc nhở: “Anh Yến, anh tán gái hơi xấu hổ à nha, doạ em gái nhỏ mặt trắng bệch. Người ta là học sinh ngoan, không lăn lộn như đám lưu manh bọn mình, sao có thể nhìn trúng loại rác rưởi giống chúng ta?”

Lục Yến nghe xong, cặp mắt đào hoa đánh giá Ôn Hướng Thư, hỏi riêng cô: “Phải như nó nói không? Học sinh ngoan coi thường lưu manh? Là do chưa thấy dươиɠ ѵậŧ của tôi bao lớn, chơi cô sung sướиɠ thế nào à? Không phải chơi học sinh giỏi đến phục tùng thì sẽ ngoan ngoãn kêu chồng?”

Ôn Hướng Thư chẳng nhịn nổi nữa, hiếm khi lấy hết can đảm đuổi hắn: “Vị khách này, xin hỏi anh muốn gọi món chứ? Nếu không cần gọi, anh có thể ngồi bên cạnh từ từ suy nghĩ.”

Lục Yến nghe cô nói, ôm em gái nhỏ đi chung vào lòng, chỉ vô thực đơn: “Em muốn ăn gì? Chẳng phải vừa nãy nhắc mãi muốn ăn những thứ này à?”

Cô gái kia liếc mắt qua cô rồi nhìn thực đơn gọi vài món. Ôn Hướng Thư ghi đơn, nhưng ánh mắt vẫn luôn không nhịn được nhìn trên eo cô ấy. Lục Yến ôm eo cô gái, chẳng biết có phải cố ý sờ đến vị trí này hay không vì chỗ này vừa khéo chạm đến ngực.

Cô gái này ăn mặc luộm thuộm như bọn họ, tóc nhuộm màu nổi, mặc áo ba lỗ và quần ngắn, nhưng lại đeo đôi bông tai cực kì khoa trương, trang điểm vừa xấu vừa đậm, trông giống chị đại.

Ôn Hướng Thư cảm thấy ánh mắt của tên lưu manh này chẳng ra gì, loại phụ nữ này cũng có thể để mắt tới.

Ôn Hướng Thư ghi đơn xong liếc nhìn Lục Yến, hắn có cặp mắt đào hoa, không biết là cố ý hay vốn đã đa tình như thế, nhìn ai cũng như đang phóng điện.

Bây giờ vừa vặn là thời gian thay ca buổi trưa, trong tiệm chỉ có một đầu bếp làm bánh hamburger với một người phục vụ là cô, hai giờ chiều bạn làm chung mới đến.

Ôn Hướng Thư không chỉ ghi đơn còn phải bưng thức ăn đến cho bọn hắn. Lục Yến hút thuốc ở ngoài, nhìn cô mặc tạp dề bê thức ăn lại, hắn không nhịn được sờ mông vểnh của cô.

Vẫn co dãn như vậy.

Ôn Hướng Thư bị hắn sờ mông càng hoảng sợ, theo bản năng đẩy tay hắn ra, sắc mặt trắng bệch xem hắn.

Vừa sờ thoải mái, Lục Yến dựa vào ghế nhìn mông Ôn Hướng Thư, xúc cảm vừa rồi thật không tệ.

Ôn Hướng Thư bị hắn dọa phát run, chẳng nói được còn toát mồ hôi lạnh.

Lục Yến nhìn chăm chú vào mặt cô, cười nói: “Vừa rồi anh thấy mông em vểnh lên rất cao, nếu không biết còn tưởng là em quyến rũ anh. Anh sờ hai cái thì nhớ đến cảm giác sờ mông em thắng tiền, không biết khi nào em rảnh đánh mấy ván bida với anh? Em là ngôi sao nhỏ may mắn có thể kiếm tiền cho anh, đến lúc đó anh chia cho em. Làm ở chỗ này chỉ được vài tệ, em đừng làm nữa, đi theo anh, muốn bao nhiêu cũng cho em được không?”

Ôn Hướng Thư lắc đầu, sợ hãi quay lưng đi không để ý đến Lục Yến. Cô cảm thấy hắn chính là một tên ác quỷ ghê tởm và đáng sợ.

. . .

Buổi chiều, quản lí cửa hàng tới vừa lúc Lục Yến với đám lưu manh rời khỏi. Khi đi vào, quản lí nhìn lướt qua Ôn Hướng Thư hỏi: “Bọn họ tới làm gì? Không gây sự chứ?”

Ôn Hướng Thư chẳng dám nói mình bị sờ mông, nếu không thì quá mất mặt. Trinh tiết của một cô gái quan trọng nên cô nói là không có chuyện.

Quản lí thở phào nhẹ nhõm, cảnh cáo cô: “Không có thì tốt. Đám người kia là lưu manh nổi danh trong thị trấn, tiếng tăm rất tệ nên tránh xa một chút sẽ tốt hơn. Tên dẫn đầu là Lục Yến, nghe nói anh ta rất ngang tàng, đi theo một tên đại ca. Tất cả mọi người đều nghe anh ta sai bảo, sau lưng không phải dễ ức hϊếp, hình như có người từng đắc tội với anh ta xong bị đánh gãy chân.”

Lần đầu tiên Ôn Hướng Thư biết hắn tên là Lục Yến, một cái tên rất hay.

Uổng phí cho cái vẻ ngoài đẹp trai và cái tên hay, Ôn Hướng Thư cảm thấy hắn nên tên Lục Cẩu Đản[1] mới hợp hơn.

[1] Cẩu đản (狗蛋) – người thô tục, tục tĩu.

Quản lí nhớ đến cái gì nên lại buôn chuyện với cô: “Đúng rồi, chị kể em nghe chuyện chị hóng được. Lục Yến là người vừa đáng giận vừa đáng thương. Anh ta trở nên tàn nhẫn vì từ nhỏ bố luôn bạo hành mẹ. Anh ta đưa mẹ đến thị trấn này vì muốn bảo vệ bà ấy, còn anh ta trở thành bá chủ một vùng. Chị cũng chẳng rõ chuyện này là thật hay giả.”

Ôn Hướng Thư vốn đang rất ghét hắn, nghe xong bỗng nhiên lại đồng cảm.

Về sau, Ôn Hướng Thư nhắc lại chuyện này với Lục Yến, hỏi hắn có phải vậy hay không. Hắn cười giải thích: “Đó là giả, đồn đến thế cơ à. Lúc trước ông đây làm lưu manh đơn giản vì không học vô, không có hứng đọc sách, không có bằng cấp nên chỉ có thể làm thuê ở xưởng. Ông đây chê làm ở đó mệt nên mới làm lưu manh, làm việc cho ông chủ câu lạc bộ. Kinh doanh ở khu đèn đỏ dễ làm, kiếm tiền nhanh còn có thể tán gái, làm đại ca, vừa oai phong vừa có mặt mũi.”

Ôn Hướng Thư cảm thấy cái tên Lục Cẩu Đản cô đặt cho hắn càng thích hợp hơn rồi.

. . .

Rất nhiều lần sau đó, Lục Yến toàn dẫn theo phụ nữ đến Wallace ăn.

Mỗi lần một cô, mỗi ngày đều đổi. Ôn Hướng Thư rất khâm phục hắn có thể quen nhiều phụ nữ như vậy.

Lục Yến không thích ăn vặt nên mỗi lần đến chỉ gọi một cốc Coca, những người phụ nữ kia thì ăn cả buổi.

Hắn thích vị trí ngay cửa, nghiêng người ngồi hút thuốc rồi nhìn quầy thu ngân như đang ngắm cô.

Ôn Hướng Thư sợ hắn muốn chết, nếu không phải do nghỉ hè đã lâu nên khó tìm công việc, cô cũng không muốn làm tiếp.

Hôm nay Lục Yến lại đến, còn theo thói quen ngồi ở chỗ cũ. Ôn Hướng Thư không muốn thấy hắn nên vào trong quét dọn, quay lưng về phía bồn rửa tay. Cô mặc váy ngắn, một đôi tay sờ mông cô, dễ dàng vén váy lên. Hắn vuốt qυầи ɭóŧ của cô, nhìn hoa văn nói: “Ôi, em còn là học sinh tiểu học à? Đến tuổi này vẫn mặc qυầи ɭóŧ bằng bông, không phải em nên mặc qυầи ɭóŧ ren có thể nhìn thấy vùng cỏ?”

Vở kịch nhỏ:

A Phì: Tiểu Ôn, Tiểu Ôn, mọi người rất tò mò tại sao bạn yêu loại đàn ông cặn bã này?

Tiểu Ôn: *đáng thương* Khi đó người ta thấy anh ấy tội nghiệp, trả giá cho tình thương của mẹ.

Tiểu Lục: *nheo mắt* Bây giờ anh cũng có thể trả giá cho tình thương của mẹ, em cho anh mυ'ŧ ngực, anh mυ'ŧ ra sữa cho em.