Lưu Manh Và Ngoan Ngoãn

Chương 7 Ꮯôn Ŧhịt lớn của anh có thể làm em phun nước

Lục Yến nghe thế, bực bội nhíu mày đáp bên kia: “Được, mày coi cô ta đi, tao qua ngay.”

Nói điện thoại xong thì phải đi, Lục Yến mặc qυầи ɭóŧ cho Ôn Hướng Thư, bảo: “Vợ ơi, anh có chút việc phải xử lí, em ngồi taxi đi làm nhé, anh không đưa được, chờ anh xử lí xong sẽ nói chuyện đàng hoàng với em. Em dọn đồ trước, xong việc anh đến đón em về.”

Ôn Hướng Thư cười lạnh trong lòng, nhìn hắn hỏi: “Anh muốn đi bận việc của tiệm cơm à?”

Lục Yến gật đầu, mặc qυầи ɭóŧ cho cô xong kéo váy xuống, “Gần giống vậy. Em ngoan ngoãn nghe lời, đừng chọc chồng tức giận.”

Hắn không phải tới dỗ cô về, nếu thật sự đến dỗ thì phải có thành ý, nào có nghe chuyện liên quan đến người phụ nữ kia thì đi.

Kết hôn ư, cái dạng này của hắn thì ai dám lấy.

Loại người như hắn, nếu thật sự cưới rồi, sau này chắc chắn sẽ có một đám phụ nữ mang thai tìm tới nhà.

Ôn Hướng Thư bị hắn bỏ xuống xe, cô nhìn hắn lái xe đi, tức bản thân tại sao thất bại đi coi trọng một người đàn ông như thế.

Lục Yến dùng tiệm cơm làm cái cớ vụng về để gặp mặt người phụ nữ kia, cô ở trong mắt hắn là kẻ ngốc. Nghĩ đến đây, nước mắt rơi xuống, cô tự đưa tay lau, nhưng càng lau càng khó chịu, nước mắt rơi càng nhiều.

. . .

Lúc nghe hắn hỏi có phải từng gặp nhau hay không, Ôn Hướng Thư luống cuống ngay lập tức. Hắn đã nhận ra cô chính là người bị hắn sờ ở quán karaoke lúc trước rồi à?

Cô khẩn trương, tim đập thình thịch, trán đổ đầy mồ hôi. Đúng lúc này, một tên đàn em trêu ghẹo: “Anh Yến, đã thời đại nào rồi anh còn dùng cách tán gái cũ kĩ như vậy? Đã từng quen biết, từng bị anh chơi? Anh nói vậy thì chỉ cần là phụ nữ có mông ngực nở nang đều đã bị anh chơi.”

Lục Yến cười đắc ý, “Tao chơi đùa phụ nữ có thể còn nhiều hơn mày ăn cơm, tao yêu ngực lớn mông lớn nhất.”

Ôn Hướng Thư thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ tới hắn thấp kém như vậy, xoay người chạy đi. Cô không chạy nhanh lắm nên vẫn nghe được tiếng ồn phía sau.

“Anh Yến, sao anh không đến đây với cô bạn gái kia vậy? Lúc trước không phải anh gắn bó như keo sơn với cô hoa khôi kia à? Anh em hâm mộ muốn chết.”

Lục Yến thắng một đống tiền, tâm trạng rất tốt đi vào trong mua thêm một bao thuốc lá ngon.

Hắn mở bật lửa hút một điếu thuốc, “Đừng phiền. Tao đã chia tay với người phụ nữ kia, ríu ra ríu rít ồn chết người. Ông đây tìm bạn gái để phát tiết du͙© vọиɠ, cô ta muốn này muốn kia, không ngoan chút nào, cả ngày còn đòi kiểm tra điện thoại. Cô ta có khuôn mặt đẹp, nhưng tao không nghiêm túc. Cô ta muốn quản lý tao thì còn tiếp tục với loại phụ nữ đó làm gì? Tao đã sớm đạp đi. Tao thích tìm phụ nữ ngoan, muốn thì chơi một trận, không muốn thì đừng tới phiền tao.”

“Cô bạn gái hoa khôi kia quản quá nhảm nhí, loại phụ nữ này không hầu nổi. Anh nên tìm con khác phát tiết du͙© vọиɠ đi, cần thì kêu anh em giới thiệu. Anh Yến muốn phụ nữ, ở đâu không có.”

Lục Yến không đáp mà nhìn bóng lưng của Ôn Hướng Thư.

Đừng nói mông người phụ nữ này rất lớn, vừa nãy sờ, độ co dãn cũng rất tuyệt, nếu được chơi nhất định là mỹ vị thần tiên[1].

[1] Mỹ vị thần tiên (神仙美味) – món ăn cực kì ngon và quý.

Lục Yến sờ rất ít ngực lớn mông lớn, nhất là như của cô.

Hắn sờ một cái thì nhớ mãi, vừa rồi nhìn bộ dạng sợ hãi của Ôn Hướng Thư bèn nhớ đến em gái nhỏ ở quán karaoke. Không phải cô là người bị hắn bắt lầm à, hắn không thể quên ngực lớn mông lớn của cô.

Hắn nhìn bóng lưng Ôn Hướng Thư, không biết em gái nhỏ này có biết dáng vẻ đi bộ của cô giống như đang lắc mông hay không.

Lần đầu tiên Lục Yến sinh ra xúc động muốn chơi phụ nữ.

Chơi cặp ngực lớn mông lớn này.

. . .

Nhà Lục Yến cách nhà Ôn Hướng Thư rất gần. Thị trấn nhỏ nên có thể gặp hắn ở cửa hàng kia nhất định vì hai người sống gần nhau. Nhà trong trấn bọn họ thường tự xây.

Trước đây Ôn Hướng Thư chưa từng gặp Lục Yến, sáng hắn ngủ tối mới ra ngoài hoặc lêu lổng với đám anh em, hai người có thể gặp cũng lạ.

Hôm nay là ngày nghỉ hè đầu tiên sau khi kết thúc lớp Mười Một, cô được nghỉ hai tháng, học kì sau học lớp Mười Hai. Thành tích học tập khá tốt, bài cần ôn cũng đã ôn, cô chuẩn bị đi làm thuê giúp đỡ gia đình.

Tuổi cô còn nhỏ, tìm việc chỉ có thể làm phục vụ, cô được nhận làm trong cửa hàng Wallace[2] cách nhà không xa.

[2] Wallace (华莱士) – chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh kiểu phương Tây lớn nhất tại Trung Quốc. (Baidu)

Ngày đầu tiên đi làm, cô gặp Lục Yến và đám anh em của hắn.

Hôm nay người phụ nữ đi theo Lục Yến là người khác, không phải cái cô mông lớn, cũng chẳng phải hoa khôi trường cô.

Cô gái này trông rất nhỏ, không biết đã đủ tuổi hay chưa. Ôn Hướng Thư nhìn hắn chăm chú đến thất thần, Lục Yến đi đến trước mặt cô: “Em gái nhỏ, em nhìn ông đây đến thất thần rồi. Nếu em nhìn trúng anh thì bảo một tiếng, anh có thể cho em một tấm thẻ phòng, có nhu cầu thì tới tìm anh. Dươиɠ ѵậŧ lớn của anh có thể làm em phun nước.”