Lưu Manh Và Ngoan Ngoãn

Chương 5 Ngón tay vuốt ve âm đế, sao một chút mật dịch cũng không có?

Lần tiếp theo cô gặp Lục Yến là tại cửa hàng bán quà vặt trong trấn.

Cuối tuần nên Ôn Hướng Thư đi mua nước tương thay cho người nhà. Lúc đến nơi, cô thấy một đám lưu manh tụ tập ở cửa. Cửa hàng này rất lớn, ngày thường không hay gặp đám lưu manh kia đánh bida ở đây.

Các chỗ vui chơi giải trí cũng không có gì, những người đó thích nhất là đến tiệm net hoặc chơi bida.

Cô liếc qua đám lưu manh thì bị người đàn ông cắt đầu đinh hấp dẫn ánh mắt, người đó rất giống tên ác ma cô sợ lúc trước.

Người kia ôm một người phụ nữ đánh bida, không biết có phải đánh bida thật hay không mà tay hắn sờ trên mông cô ta, vừa sờ vừa đánh. Mông của người phụ nữ không phải rất lớn, nhưng vểnh vô cùng cao cho hắn sờ. Người đàn ông kia vuốt ve rồi còn đánh lên mông cô ta, bi vào lưới, hắn vui vẻ nói: “Người phụ nữ này đen thật đấy, ông đây sờ mông cô đánh bida, một ván cũng không thắng được, mông cô có mùi thối à?”

Người phụ nữ bị nói cũng không buồn, tươi cười dán lên người hắn, “Anh Yến, đây là lỗi của em, vận khí của em không tốt. Anh đừng sờ mông em nữa, sờ ngực em có được không, vuốt ve ngực em, chắc chắn may mắn.”

Xung quanh ồn ào lên, “Anh Yến, mông của người phụ nữ này không lớn, vừa nhìn liền biết không may mắn, đổi người thôi. Anh chơi có mấy ván đâu? Thua rất nhiều rồi. Tối nay anh em ăn khuya đều đã bị anh mời.”

Ôn Hướng Thư ở một bên nhìn thấy suýt chút nôn ra. Không biết người đàn ông này có bao nhiêu cô bạn gái, lần trước đi đón hoa khôi trường cô, bây giờ ở cùng cô gái khác, còn không đẹp bằng cô kia.

Thị trấn này khá tệ, an ninh cũng không ổn, toàn bị lưu manh chiếm đoạt nên nhìn thấy những người này chỉ có thể tránh đi, không dám nói chuyện.

Ôn Hướng Thư vào mua nước tương, chuẩn bị mua xong sẽ chạy đi.

Cô đi vào, anh em bên cạnh nhìn hắn nói: “Anh Yến, anh thấy con bé kia không? Con bé đó mông lớn, mông lớn may mắn.”

Lục Yến vốn đang phiền muộn hút thuốc, vẫn luôn thua nên bực bội. Nghe nói thế, hắn liếc nhìn Ôn Hướng Thư đang quay mông về phía hắn mua nước tương ở trong, đôi mắt ánh lên suy nghĩ.

Mông đủ lớn.

Hắn cảm thấy cặp mông này rất dụ người, suy nghĩ đầu tiên không phải là may mắn hay không mà nghĩ nắm lên chắc rất co dãn.

Tiền mua nước tương tốn không nhiều lắm, Ôn Hướng Thư định dùng số tiền dư lại mua kem. Sau khi mua nước tương xong, cô đứng trước tủ lạnh chọn kem.

Hôm đó thời tiết nóng nực, Ôn Hướng Thư phân vân rất lâu cũng chẳng biết nên chọn kem đậu xanh hay bánh pudding nhỏ. Đúng lúc này, một người đến bên cạnh, hắn ngậm điếu thuốc, phun khói vào mặt cô: “Em gái nhỏ, em lựa kem cả buổi, không có tiền ăn đúng không? Em không có tiền thì anh mời em ăn. Em đánh một ván bida với anh, ông đây mời em ăn hết toàn bộ kem được không?”

Ôn Hướng Thư không chịu được mùi khói, bị hắn phun một ngụm, sặc đến nghẹn ngào. Khói thuốc xông đỏ đôi mắt, cô ho khan, nhìn hắn một cái thì lập tức lui về phía sau. Đây là người đàn ông kia.

Ôn Hướng Thư trông thấy hắn thì sợ đến kem cũng không thèm ăn, vội chạy đi.

Lục Yến nhìn dáng vẻ chạy trốn của cô, tức giận giữ cổ tay cô kéo người trở về, vẻ mặt khó coi, “Em trốn cái gì? Anh nói chuyện đàng hoàng em không nghe, muốn anh bắt ép đúng không? Em chơi một ván với ông đây, anh thắng thì thả em đi.”

Ôn Hướng Thư muốn kêu cứu, nhưng khi cực kì sợ hãi, cổ họng không thể phát ra tiếng, mà cô cũng chẳng biết phải làm gì với cổ họng của mình. Lục Yến nhìn thấu cô, cười tà cảnh cáo: “Em gái nhỏ, trong phạm vi một trăm dặm toàn là người của ông đây, anh em anh ở chỗ này đông lắm, nếu em kêu người, không sợ anh trả thù à? Một người cảnh sát cũng không có, em kêu thế nào? Ông đây sẽ không ăn em, bảo em chơi một ván bida với anh, chờ anh thắng sẽ tha cho em. Em đừng nghĩ thua, anh thấy mông lớn của em may mắn.”

Ôn Hương Thư run lẩy bẩy nhìn xung quanh, đúng là toàn người của hắn nên rất sợ hãi.

Lục Yến thấy cô thành thật nghe lời, bắt cô lại chặn ngang đè ở trên bàn bida, điều chỉnh tư thế của cô. Cơ thể cô cong lên, mông vểnh hướng về phía dưới của hắn. Lục Yến nhìn cặp mông lớn rất vừa lòng.

Lúc không đi học, Ôn Hướng Thư thích mặc váy rộng thùng thình. Cô không biết dáng người của mình trông thế nào, trời sinh mông ngực nở nang nên khi mặc loại váy này mông sẽ có vẻ rất lớn. Lục Yến sờ mông cô hai cái, cho cô cầm cây cơ, còn hắn ở phía sau nắm tay cô đánh bida. Toàn bộ quá trình hắn dán lên trên người Ôn Hướng Thư.

Ôn Hướng Thư không thể chống cự, chỉ mong hắn nhanh chóng thả cô đi.

Cô không biết tại sao bản thân may mắn như thế, ngày hôm đó bị hắn sờ mông đánh bida lại đánh thắng, còn thắng rất nhiều.

Thắng mấy nghìn tệ vào túi tiền, Lục Yến nhét vài trăm từ cổ áo vào bên trong áo ngực của Ôn Hướng Thư, vui vẻ nói, “Em gái nhỏ, đây là tiền anh hứa mời em ăn kem, nhiêu đây đủ để em ăn hết toàn bộ. Quả nhiên mông lớn của em khiến anh may mắn, thắng lại tất cả tiền. Em đúng là ngôi sao nhỏ may mắn.”

Lục Yến nói xong thì nhìn ngực lớn của Ôn Hướng Thư, nghi hoặc hỏi: “Em gái nhỏ, anh cảm thấy giống như từng quen biết ngực lớn và mông lớn của em, ông đây từng chơi em có phải không?”

. . .

Dươиɠ ѵậŧ của Lục Yến rất lớn, đáng tự hào vô cùng. Nhiều năm như vậy, Ôn Hướng Thư cũng không thể thích ứng với kích cỡ của hắn, chưa kể hoa huyệt của cô không sâu, côn ŧᏂịŧ lớn cắm vào không có bôi trơn chính là tra tấn.

Ôn Hướng Thư đẩy Lục Yến ra không muốn làm thì bị hắn chụp tay giơ lên cao, cự vật tiếp tục cọ xát phía dưới. Song nơi đó của cô không chảy nước mật, hắn khó có thể đút vào.

Lục Yến vừa gấp vừa giận, ngón tay thô ráp ấn ở trên nhụy hoa vuốt ve mẫn cảm, nhưng cũng chỉ làm cô chảy thêm một ít nước ngọt, vẫn chưa đủ. Hắn nôn nóng hỏi: “Mẹ kiếp, tại sao một tí nước cũng không có?”

Ôn Hướng Thư đau đớn nói không nên lời, hắn cưỡng bức cô, không có dạo đầu thì sao có thể chảy nước.

Lục Yến vuốt ve, thật sự không có nước mật nên tức giận rút dươиɠ ѵậŧ ra. Hắn dịch cơ thể xuống dưới rồi kéo người cô lên, quỳ gối nắm lấy mông cô, há miệng ngậm tiểu huyệt, “Ông đây liếʍ huyệt cho em, anh không tin còn không liếʍ ra nước.”.