Lưu Manh Và Ngoan Ngoãn

Chương 4 Mẹ kiếp Ôn Hướng Thư, em muốn bị chơi cứ việc nói thẳng

Ôn Hướng Thư tức nghẹn lời. Nhiều năm an phận đi theo đến bây giờ cũng chưa từng lớn tiếng nói chuyện với hắn, cô im lặng rút tay hắn từ trên qυầи ɭóŧ ra, “Cơ thể của em mẫn cảm thôi. Em ở bên anh nhiều năm nên có phản ứng như này cũng bình thường. Nếu đổi người đàn ông khác sờ cơ thể mẫn cảm của em thì vẫn có thể chảy nước.”

Lục Yến bị cô làm cho tức giận, duỗi tay giữ sau cổ cô cực kì bạo lực, đè đầu cô hướng qua trước mặt mình, hung ác nhìn cô: “Ôn Hướng Thư, lá gan của em phì lớn đúng không? Em còn muốn cho người đàn ông khác sờ cơ thể, có ai sờ chưa? Để anh biết ai dám sờ, anh đánh gãy tay thằng đó.”

Ôn Hướng Thư nhìn mặt hắn ép tới gần, sợ hãi giãy giụa, sau cổ bị bóp rất đau, “Anh buông em ra.”

Lục Yến thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn thành vẻ uất ức, bảo: “Anh có thể buông em ra, nhưng em rút lại câu nói muốn chia tay với anh, ngoan ngoãn theo anh về, ầm ĩ khó chịu cái gì?”

Ôn Hướng Thư nghe xong thì mũi chua xót, kiên định đáp: “Em không muốn, em muốn chia tay. Bất kể anh nói gì, em muốn chia tay, không muốn tiếp tục với anh…”

Lục Yến tức giận buông cổ cô ra, lôi tay cô kéo người đến trước mặt, giọng nói càng lạnh hơn, càng thêm gắt gỏng: “Mẹ kiếp Ôn Hướng Thư, em muốn chết à? Em theo anh nhiều năm cũng biết tính anh nóng nảy, bây giờ anh có thể chịu đựng hạ xuống tính tình đến dỗ em còn chưa đủ?”

Lục Yến không thể hiểu cô gái này, cô theo hắn nhiều năm đến bây giờ cũng chưa từng nói lời này với hắn, vẫn luôn nghe theo, tại sao đột nhiên chia tay.

Hắn nhanh trí nhớ tới lời nói lúc trước của cô khi đang lắc mông ở trên người mình.

Cô muốn kết hôn, hắn không đồng ý nên bây giờ cáu kỉnh?

Lục Yến trầm mặc nghĩ cũng chỉ có lí do này, tiếp tục dỗ cô: “Bởi vì anh không đồng ý kết hôn với em? Anh nói không vội, chờ thêm vài năm nên em ầm ĩ với anh? Nguyên nhân này à? Anh đồng ý với em được không? Em nói khi nào kết hôn? Bây giờ chúng ta đi kết hôn được không?”

Ôn Hướng Thư chưa từng có khoảnh khắc nào tủi thân như vậy, nghe được lời này của hắn còn khó chịu hơn biết chuyện hắn lên giường với người phụ nữ khác, làm cho cô ta mang thai.

Tại sao hắn nói kiểu tạm chấp nhận như vậy về hôn nhân của bọn họ?

Còn có nguyên nhân nào chứ? Hắn không hề muốn kết hôn, không định chịu trách nhiệm với cô.

Một người đàn ông không tính chịu trách nhiệm với một người phụ nữ thì sao có thể thật lòng với cô ấy. Có lẽ chừng ấy năm, cô có thể ở bên cạnh Lục Yến vì cô ngoan ngoãn và nghe lời, trước giờ không hô to gọi nhỏ, không can thiệp vào cuộc sống của hắn.

Cô là một bảo mẫu có đủ tư cách hầu hạ hắn, Lục Yến hài lòng mới có thể để cô bên người lâu như vậy, không phải vì thật lòng thích cô mà vì cô luôn nghe lời hắn.

Hắn thật sự thích sao có thể không nghĩ đến kết hôn.

Ôn Hướng Thư tủi thân nhìn hắn, hốc mắt đỏ hoe, nghẹn ngào, “Em không muốn kết hôn với anh, không muốn…”

Lục Yến vốn đang kiên nhẫn dỗ dành, nghe cô nói thế thì nổi giận, hạ thấp ghế ngồi của cô, cả người ép qua vén váy cô lên.

“Mẹ kiếp Ôn Hướng Thư, em muốn bị chơi cứ nói thẳng, dông dài vô nghĩa nhiều như vậy, anh không chơi khô em, em bèn làm nhiều chuyện chết tiệt!”

Lục Yến cởϊ qυầи lót của cô đến bàn chân, ngón tay thon dài đẩy mép thịt ra. Tiểu huyệt bị hắn sờ chảy một ít mật dịch, nhưng còn chưa đủ ướŧ áŧ, không có bất kì màn dạo đầu nào, hắn cũng chẳng quan tâm nơi đó có ướt hay không, cởi dây lưng để qua một bên, bẻ một chân của Ôn Hướng Thư ra khiến tiểu huyệt và miệng huyệt hồng sẫm bên trong xuất hiện.

Tiểu huyệt của Ôn Hướng Thư không hồng hào như bào ngư tươi ngon mọng nước của nữ chính tiểu thuyết, miệng huyệt của cô có chút thâm đen. Ban đầu cô còn nghĩ mình không bình thường, nghe nói thâm đen vì bị chơi, gọi là mộc nhĩ đen[1].

[1] Mộc nhĩ đen / nấm mèo đen (黑木耳) – theo ngôn ngữ mạng Trung Quốc, đây là từ thay thế cho cơ quan sinh dục nữ bị thâm đen do quan hệ quá nhiều.

Sau này hiểu rõ mới biết được, một số cô gái có tiểu huyệt sẫm màu vì sự sản sinh của sắc tố da[2], là bình thường.

[2] Ở một số người, hàm lượng hắc sắc tố melanin được sản xuất ra quá mức ở nhiều khu vực, tập trung ở các phân vùng nhạy cảm: nách, bẹn, nhũ hoa, vùиɠ ҡíи… khiến nó không trắng hồng như mong muốn. (Kotex GirlSpace)

Lúc đầu cô sợ Lục Yến ghét bỏ tiểu huyệt của mình vì không phải loại hồng hào mê người, ngượng ngùng hỏi hắn: “Nơi đó của em không được hồng hào lắm, anh có để ý không?”

Cô sợ hắn nghĩ cô không phải là xử nữ, đã bị rất nhiều người chơi. Hắn bắt lấy cô làm một trận, thoải mái dễ chịu đáp: “Ông đây chơi hăng say và sướиɠ như vậy, chỗ nào giống để ý? Tiểu huyệt của vợ có thế nào anh cũng làm hăng say, màu sắc thế nào cũng là hoa huyệt của riêng ông đây. Lại nói, ông đây thích hoa huyệt của em, màu sắc này cũng bị hút hồn.”

Nhiều năm như vậy, hắn đều có cảm giác, không giống để ý nên Ôn Hướng Thư mới không quan tâm việc này.

Lục Yến vạch tiểu huyệt của cô ra, mật dịch bên trong không nhiều lắm, chẳng có dạo đầu, hắn đỡ côn ŧᏂịŧ đã cứng rắn thẳng lưng cắm vào.

Tiểu huyệt chặt đến mức lần đầu chen không lọt. Không có bôi trơn, dươиɠ ѵậŧ của hắn lại thô cứng, hắn chen vào được thì Ôn Hướng Thư đau đớn rên lên, duỗi tay chống bờ vai hắn, “Anh đi ra ngoài… Lục Yến, em không muốn làm, đi ra ngoài cho em.”

. . .

Sau một thời gian dài, Ôn Hướng Thư mới quên chuyện bị lưu manh sờ mông và ngực ở quán karaoke. Lưu Thanh Đài cảm thấy có lỗi nên trở về vẫn luôn xin lỗi cô, thời gian lâu dần tự nhiên quên đi.

Ôn Hướng Thư còn nghĩ sau này sẽ không bước chân vào chỗ như vậy, cả đời sẽ không gặp lại người ghê tởm như thế. Nhưng hình như cô và Lục Yến là nghiệt duyên được số mệnh an bài.

Chiều hôm nay trực nhật, Ôn Hướng Thư đổ sạch rác trong lớp nên là người cuối cùng ra về. Lúc đi đến cổng trường, cô thấy người đàn ông ở quán karaoke lần trước.

Hắn đứng ở cổng, chạy một chiếc mô tô đến chờ người, chắc là nhàm chán nên rút một điếu thuốc nhìn vào bên trong.

Khuôn mặt kia là của tên ác ma cô không bao giờ quên.

Vừa vặn Lục Yến ngẩng đầu nhìn lướt qua Ôn Hướng Thư, cảm thấy khá quen thuộc.

Cô tưởng hắn tới tìm mình nên sợ phát run. Giây tiếp theo, một người mặc đồng phục học sinh giống cô, vui vẻ chạy ra từ phía sau đến trước mặt người kia.

Ôn Hướng Thư biết cô gái đó, hoa khôi trường cô, Lư Tưởng Tưởng.

Cô ấy chạy đến ôm người đàn ông, bộ dạng rất thân mật, sau đó lên xe máy của hắn cùng rời đi.