Ôn Hướng Thư thu dọn xong, đến lúc đi lại không biết đi đâu. Căn nhà này mua cách đây hai năm, sau khi trùng tu thì hai người chuyển vào ở. Trước khi đến đây, bọn họ toàn thuê phòng.
Lục Yến mở tiệm cơm, nhưng đằng sau kinh doanh sòng bạc. Thu nhập trong hai năm đầu khá tốt, kiếm được nhiều tiền, hắn chẳng để dành mà lấy mua nhà.
Lúc mua là Ôn Hướng Thư đứng tên, song cô cũng không mấy vui mừng. Cô không bỏ đồng nào vào chi phí mua phòng và sửa sang, tiền lương của cô chẳng đủ số đuôi.
Ôn Hướng Thư bắt một mình Lục Yến đứng tên, đừng thêm tên cô, càng không cần chỉ để tên cô. Cô không có mặt mũi đòi hỏi.
Nhưng nói gì Lục Yến cũng chẳng chịu, hắn bảo: “Ông đây liều sống liều chết kiếm tiền còn không phải vì để em sống ở thành phố này tốt một chút. Vợ anh mới mười tám tuổi đã đi theo một tên lưu manh như anh, vừa nghèo vừa trắng tay, chẳng có gì cả mà em vẫn ở bên anh, anh còn không thể báo đáp em. Ông đây cho em cứ lấy, em bằng lòng theo anh, anh sẽ không phụ lòng em.”
Lục Yến là kiểu đàn ông phương Bắc theo chủ nghĩa Sô vanh Nam[1] điển hình. Bất kể cô nói gì hắn cũng không nghe, cuối cùng vẫn là cô đứng tên.
[1] Chủ nghĩa Sô vanh Nam / Male chauvinism / Machismo (大男子主义) – nam giới có trách nhiệm gánh vác và bảo vệ gia đình. Song, đây là định kiến của nam giới đối với phụ nữ, nó cường điệu vai trò của người đàn ông và tin rằng đàn ông được sinh ra vượt trội hơn phụ nữ về mọi mặt. Tóm lại, đây là tư tưởng trọng nam khinh nữ. (Baidu)
Lúc đi, Ôn Hướng Thư nhìn căn phòng này rơi vào trầm tư. Cô đã dọn sạch mọi thứ thuộc về mình, đi ra ngoài liền gửi một tin nhắn cho hắn.
【Lục Yến, chúng ta chia tay đi.】
Tin nhắn như đá chìm đáy biển, chẳng biết bên kia có nhận được hay không. Ôn Hướng Thư mặc kệ, cô biết Lục Yến không chơi điện thoại di động nhiều.
Hắn không nghiện điện thoại, nhắn tin hắn thường không xem. Ngoại trừ gọi điện thoại là có thể nhanh chóng tìm được hắn, nhắn tin có khả năng vài ngày sau mới được trả lời.
Nhưng bây giờ có lẽ hắn đang tình nồng ý mật với người phụ nữ kia, đâu có thời gian quan tâm cái này.
. . .
Ôn Hướng Thư chẳng có chỗ để đi, chỉ có thể nương nhờ Lưu Thanh Đài. Mấy năm nay tiền lương của cô ấy không ít, lúc mới tới thành phố toàn ở tầng hầm[2], bây giờ sống một mình tại Tam Hoàn[3]. Ôn Hướng Thư muốn qua, Lưu Thanh Đài liền cho ở lại. Bây giờ người đã ở nhà mình, cô bèn nói: “Hướng Thư, mày làm vậy quả là sáng suốt. Lục Yến đúng là thứ đàn ông cặn bã. Mày theo anh ta bảy năm, hai chữ kết hôn cũng chẳng nói, trái lại khiến người phụ nữ khác lớn bụng. Mà mày biết cô ta là ai không? Mày theo anh ta bảy năm, là danh chính ngôn thuận, không thể tha cho đôi cẩu nam nữ kia, không đi xé xác con đĩ kia à? Giật người yêu của người khác, tao trù cô ta sinh con không có hậu môn.”
[2] Tầng hầm / basement (地下室) – một căn hộ với đầy đủ cơ sở vật chất được xây dựng dưới lòng đất của một ngôi nhà / toà nhà.
[3] Tam Hoàn (三环) – khu nhà địa ốc ở Bắc Kinh.
Ôn Hướng Thư có chút mệt mỏi, giọng điệu ủ rũ, “Mày biết Lục Yến rồi đấy. Lúc bọn tao ở bên nhau, anh ấy vốn lăng nhăng, có rất nhiều bạn gái, tao cũng chẳng biết là nhiệm kì thứ mấy của anh ấy. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, anh ấy vốn là người như vậy, ở bên tao nói chỉ dành tình cảm cho tao, nhưng ai biết được. Trước đây tao không nhìn rõ, bây giờ thấy rồi, tao chia tay với anh ấy là được. Chẳng thể trách ai, lúc đầu tao ở bên anh ấy chẳng có ai coi trọng, là tự tao dù thế nào cũng phải ở cạnh anh ấy, là tao tự tìm.”
Lưu Thanh Đài nhìn bộ dạng của cô, biết cô khó chịu nên không nói thêm, vỗ nhẹ lưng cô: “Được rồi, chị tao mới hai mươi lăm tuổi, không tính là quá muộn. Bây giờ mày nhìn rõ tên đàn ông cặn bã kia, chờ mày bước ra khỏi đoạn tình cảm này, tao giới thiệu chàng trai tài năng cao quý trong công ty cho mày. Tao thấy ông chủ tao cũng khá tốt, tuy không đẹp trai bằng Lục Yến, nhưng anh ấy có vẻ là người thành thật, không lăng nhăng như tên kia.”
. . .
Hai ngày trôi qua, Ôn Hướng Thư vẫn không nhận được câu trả lời của Lục Yến. Cô thích để chế độ im lặng khi ngủ, sáng hôm nay thức dậy xem di động, cuộc gọi đến đã hơn 99 cuộc.
Cô mở máy coi, tất cả cuộc gọi là của Lục Yến.
Cô trầm mặc rồi tỉnh lại, hắn có thể đã nhìn thấy tin nhắn chia tay nên điên cuồng gọi cho cô.
Ôn Hướng Thư không nghe, rửa mặt chải đầu chuẩn bị đến công ty. Cô định đi tàu điện ngầm, xuống dưới lầu vừa ra ngoài, một người đột nhiên xuất hiện kéo cổ tay cô đi đến cạnh xe ô tô.
Lục Yến xuất quỷ nhập thần[4], không biết xuất hiện từ khi nào. Hắn đưa người vào trong xe, hung ác nhìn cô, lạnh lùng dạy dỗ: “Ôn Hướng Thư, lá gan của em lớn thật đấy. Ông đây gọi cho em, tại sao không nghe? Còn nói chia tay với ông đây? Ngứa huyệt muốn bị chơi? Không làm chết em, em không vui đúng không?”
[4] Xuất quỷ nhập thần (神出鬼没) – biến hoá nhanh chóng, linh hoạt, làm cho đối phương không kịp đối phó.
Ôn Hướng Thư mất một lúc mới hoàn hồn. Hai người đang ở trên xe, cô rụt cổ sợ hắn phát cáu, run giọng giải thích: “Chính là ý đó. Lục Yến, em không muốn tiếp tục với anh. Em theo anh bảy năm, bây giờ muốn chia tay nên chúng ta tách ra đi?”
Sắc mặt Lục Yến càng đen hơn. Ôn Hướng Thư chẳng dám nhìn hắn, hắn đưa tay xoay mặt cô lại, lời nói từ trong kẽ răng phát ra hỏi cô: “Em nói đi theo anh bảy năm, bảy năm đang tốt đẹp, bây giờ đòi chia tay, anh trêu chọc hay làm gì khiến em không vui? Anh không bị hói, không xuất tinh sớm, dươиɠ ѵậŧ còn cứng như vậy, có lần nào không làm em cao trào phun nước? Em không hài lòng chỗ nào?”
Ôn Hướng Thư nghe vậy thì xấu hổ. Hắn mở miệng thật sự chẳng lựa lời, cái gì cũng nói.
Lục Yến nhìn dáng vẻ của cô thì cảm thấy bất thường, đang êm đẹp mà chia tay cái gì?
Vài hôm trước hắn về nhà làm cô, chẳng phải cô sướиɠ đến chảy đầy mật dịch trên cự vật hắn, đâu có giống bị chơi khó chịu.
Hôm nay Ôn Hướng Thư mặc váy dài, bây giờ cô đang nghiêng người đối mặt với hắn nên váy hơi cuộn lên. Lục Yến thấy cô im lặng, trong lòng ngứa ngáy bèn vén váy cô lên, đặt tay lên giữa qυầи ɭóŧ vuốt ve khe huyệt.
“A—— Lục Yến, anh làm gì đấy?” Hắn đột nhiên dán tay lên qυầи ɭóŧ xoa dọa cô hét lên, Ôn Hướng Thư đè tay hắn lại không cho sờ soạng.
Đôi tay của Lục Yến đẹp vô cùng. Hắn có khuôn mặt của nam chính tiểu thuyết ngôn tình, ngay cả bàn tay cũng thon dài, trên tay phải còn đeo một chiếc đồng hồ.
Hắn vẫn đang để tay trên tiểu huyệt của cô, Ôn Hướng Thư càng chống cự, hắn càng sờ hăng say. Sức của đàn ông lớn hơn phụ nữ, dù cô phản kháng, ngón tay của Lục Yến đã vẽ vòng tròn xoa nắn ở giữa qυầи ɭóŧ. Ngón giữa cách lớp qυầи ɭóŧ kí©ɧ ŧɧí©ɧ khe huyệt, vuốt ve trên dưới.
Bởi vì vùng cỏ rậm cản trở, hắn chẳng thể sờ tới thịt non, nhưng vân vê nơi này cũng có thể khiến cô chảy nước mật.
Lục Yến sờ vài cái đã cảm giác được qυầи ɭóŧ bằng bông toàn là mật dịch, hắn nhìn cô với vẻ mặt xấu xa, khoái chí nói: “Ôn Hướng Thư, ngoài miệng em đòi chia tay, anh sờ tiểu huyệt thì lại chảy nước. Em muốn chia tay, không tiếp tục với anh nữa, tiểu huyệt của em chảy dâʍ ɖị©ɧ cái gì?”