Lưu Manh Và Ngoan Ngoãn

Chương 2: Cô được lời khi ông đây sờ ngực

Lúc Ôn Hướng Thư mới biết hắn, Lục Yến đã có bạn gái, nghe nói là hoa khôi trường cô, lớn lên giống như hồ ly tinh, là loại con gái quyến rũ.

Bọn họ quen nhau ở quán karaoke, hôm đó Lưu Thanh Đài kéo cô đến chơi. Hai người là học sinh ngoan, bị người nhà kiểm soát chặt, không cho bước chân vào quán karaoke, quán bar hay tiệm net. Họ cảm thấy những chỗ này chỉ con gái hư mới đến, nhưng càng không cho thì các cô càng muốn đi.

Lưu Thanh Đài muốn thử, tan học còn chưa thay đồng phục thì đã lôi Ôn Hướng Thư đi.

Các cô sống trong một thị trấn nhỏ vô danh ở phía Bắc nên chẳng có nhiều quán karaoke. Trong trấn chỉ có một chỗ, giá cực kì rẻ, cơ sở vật chất cũ vô cùng, nhưng là chỗ duy nhất nên người trẻ tuổi tới rất đông.

Buổi chiều giá rẻ, hai người mở phòng một tiếng chỉ hơn mười tệ.

Sau khi đi vào, Ôn Hướng Thư cũng chẳng hát mà ngồi đơ ra nhìn Lưu Thanh Đài. Nửa tiếng sau, không biết đã xảy ra chuyện gì, bên ngoài rất ồn ào. Đột nhiên cửa phòng được mở ra, một đám người trông vô cùng đáng sợ ngậm thuốc lá đi vào. Bọn họ xăm hình trên cánh tay, nhuộm tóc đủ màu sắc theo phong cách HKT[1] thịnh hành bảy năm trước, đỉnh đầu để kiểu Pompadour[2]. Bốn người bước vào, thấy hai cô gái thì quay đầu hô: “Đại ca, phòng này có hai nữ sinh.”

[1] Nguyên văn là phong cách Smart (杀马特风格) – kiểu tóc theo phong cách punk rock với mái dài che trán và nhuộm màu sáng, gần giống với kiểu tóc của HKT. (Baidu)

[2] Pompadour (飞机头) – một kiểu tóc do ông hoàng nhạc rock & roll Elvis Presley sử dụng tạo cơn sốt vào những năm 1950, 1960 với phần tóc mái vừa đủ để tạo độ phồng và hất ngược ra sau. (Baidu)

Bốn người kia dắt hai cô ra ngoài. Lần đầu tiên Lưu Thanh Đài và Ôn Hướng Thư trải qua chuyện này, bị doạ không nhẹ nên run bần bật đi theo. Vừa ra ngoài, bọn họ đè hai người vào tường, “Không được nhúc nhích, cử động là ăn đòn.”

Chưa từng chứng kiến sự việc như này, hai cô vừa bị doạ run vừa sợ hãi, nghe lời chẳng dám động đậy.

Lát sau, một người đàn ông ngậm thuốc lá đi đến, nhìn thấy phía sau lưng hai cô, hỏi một câu: “Bọn nó là “gái” học sinh?”

“Không biết có phải là “gái” học sinh hay không. Hai đứa nó mặc đồng phục của trường Trung học Phổ thông số Một, nhưng học sinh ngoan ngoãn còn làm gái?”

Người đàn ông kia nghe xong thì cười, cố ý dùng giọng điệu từ tính không rõ tiếng để buông lời thô tục: “Tại sao không? Phụ nữ làm gái, không phải thiếu tiền thì chính là thiếu đ*t. Hai đứa này trông như xử nữ chưa từng bị chơi, chắc là tuổi dậy thì nứиɠ l*n, đến đây tìm dươиɠ ѵậŧ đàn ông để hết ngứa ngáy.”

Tên đàn em cười bỉ ổi: “Đại ca chơi nhiều phụ nữ nên có hoả nhãn kim tinh[3], chỉ anh mới có thể phân biệt được.”

[3] Hỏa nhãn kim tinh (火眼金睛) – một trong những phép thần thông của Tôn Ngộ Không, chỉ đôi mắt có thể phân biệt thật giả, thiện ác.

“Việc tao bảo bọn mày làm đã làm chưa? Có tìm được thứ đồ kia trên người bọn nó không?”

“Bọn em còn chưa soát người thì đại ca đã tới rồi.”

Giọng nói này êm tai quá. Đây là phản ứng đầu tiên của Ôn Hướng Thư. Cô xoay người theo bản năng, nhìn lướt qua phía sau, nhưng bị Lục Yến đang ngậm thuốc lá để mắt đến.

Cô trông thấy vẻ mặt nguy hiểm của người kia thì lập tức thu lại tầm mắt. Lục Yến đi tới sau lưng cô, ném thuốc lá xuống đất, rồi chạm tay vào mông cô.

“A——” Đột nhiên bị sờ mông, Ôn Hướng Thư hét lên kháng cự. Cái tay muốn gỡ tay hắn ra bị nắm chặt, Lục Yến cảnh cáo: “Đừng nhúc nhích, ông đây kiểm tra không có món đồ kia sẽ tha cho hai cô. Nếu dám lộn xộn, tôi sờ đến chỗ khác, đó cũng là cô gặp may. Tôi mà hài lòng thì đêm nay sẽ làm khách khai trương cho cô.”

Vì bị uy hϊếp, cơ thể Ôn Hướng Thư cứng đờ chẳng dám động đậy. Cô vốn cảm thấy giọng nói này dễ nghe, nhưng tức khắc đáng sợ như răng cưa.

Cô không biết những người này, nhưng xem cách ăn mặc, giọng điệu nói chuyện cũng không giống người đứng đắn. Trước đây nghe nói, quán karaoke này do một đám côn đồ quản lí. Những chỗ như này có rất nhiều lưu manh, chẳng có tên nào đứng đắn. Nếu đắc tội bọn họ, làm không tốt sẽ ăn đánh bất cứ lúc nào. Những người ở chỗ này còn có chút ít thủ đoạn, dù cho báo cảnh sát cũng chưa chắc trị được bọn họ.

Ôn Hướng Thư chẳng dám lộn xộn, cơ thể cô cứng đờ, chỉ mong hắn lục soát nhanh lên, không có thứ kia là được.

Lục Yến sờ mông cô gái, thật sự không tệ. Cô mặc quần đồng phục xấu xí cũng chẳng che được mông to đầy đặn, vểnh vô cùng. Không biết cô gái này đã bị phá trinh chưa, mông cô sờ rất đã, hắn sờ vài cái đã chơi ra cảm giác. Hai tay hắn vuốt ve bờ mông cong đầy đặn, vân vê phát hiện không có thứ kia, hắn bèn với tay vào bên trong đồng phục mò lên ngực. Khoảnh khắc chạm vào đồ lót, hắn sửng sốt.

Vì bị đồng phục che, hắn chẳng thể nhìn thấy sự nở nang bên trong, lúc tự chạm vào mới biết ngực cô rất lớn, một tay không cầm hết.

Ôn Hướng Thư cảm thấy bị xâm phạm và rất dơ bẩn vì bị hắn vuốt ve, rơi nước mắt khóc lóc run rẩy. Nhìn cô khóc, Lục Yến thấy rất thú vị, có ý lạt mềm buộc chặt[4] nên dùng sức vê áσ ɭóŧ của cô, duỗi tay đi vào kéo nhũ hoa, “Cô làm gái mà còn ra vẻ? Chơi kịch bản ngây thơ à?”

[4] Lạt mềm buộc chặt (欲擒故纵) – giả vờ tha để bắt thật, muốn bắt được ai đó nên cố tình thả trước để cho người đó lơ là phòng bị.

Ôn Hướng Thư không nói chuyện, chỉ khóc nức nở. Lục Yến cũng chẳng tìm được đồ hắn muốn. Lúc này, một tên đàn em vội vã chạy tới bên người hắn nói: “Đại, đại ca, tìm được rồi, là phòng C2. Thực sự có hai người phụ nữ mang hàng vào bán, nhưng là hai bác bốn mươi tuổi, không phải hai đứa này.”

Lục Yến nghe xong liền rút tay từ bên trong áσ ɭóŧ cô ra, nhìn Ôn Hướng Thư nói chẳng nên lời, “Các cô không có hàng, tại sao vừa nãy không nói? Cô bị câm à? Ông đây sờ ngực cô miễn phí rồi đấy.”

Ánh sáng ở hành lang không tốt lắm, hơn nữa người bị đè trong góc, Lục Yến chẳng thể thấy rõ mặt cô, lúc muốn nhìn rõ thì đã bị gọi đi, song Ôn Hương Thư nhớ rõ khuôn mặt ác ma của hắn.

. . .

Ôn Hướng Thư nhìn bức hình giận run tay. Lục Yến vừa rồi vội vàng rời đi vì người phụ nữ này xảy ra chuyện? Đã tối vậy vẫn đi, hắn muốn ngủ với cô ta?

Một tiếng sau, Lục Yến nhắn WeChat cho cô, nói rằng đêm nay có việc nên không về ngủ.

Cô coi tin nhắn, mắt long lên tức giận trả lời:【Việc gì mà trễ vậy vẫn bận, tối nay anh ngủ ở đâu?】

【Ngủ ở tiệm. Vợ ơi, anh đang bận nên không nói nữa.】

Ôn Hướng Thư xem xong thì vứt điện thoại sang một bên, lấy va li thu dọn quần áo.

Lục Yến không muốn chịu trách nhiệm và kết hôn với cô, cô cũng chẳng muốn tiếp tục bên hắn.