Khi Lục Yến về đến nhà, Ôn Hướng Thư đang xếp quần áo trong phòng ngủ.
Hắn có uống chút rượu, trên người mang mùi rượu, nhưng sắc mặt rất bình thường. Vào phòng ngủ, hắn đi thẳng tới sau lưng Ôn Hướng Thư kéo quần cô xuống. Ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng vòng quanh ở mép qυầи ɭóŧ, hắn cắn vành tai cô, thở hổn hển: “Vợ ơi, anh muốn chơi tiểu huyệt mềm mại của em.”
Lời nói thô tục của hắn chọc Ôn Hướng Thư tức chết, hắn uống rượu về chỉ nghĩ làm chuyện này cả ngày. Ham muốn tìиɧ ɖu͙© của hắn rất cao, suốt ngày hắn toàn nghĩ về việc này.
Sức Lục Yến lớn, một lát sau, hắn đã xơi cô trên giường. Ôn Hướng Thư ngồi trên gậy thịt lớn của hắn, cưỡi hông hắn uốn tới ẹo lui. Cô vừa bị Lục Yến làm cho chảy mật dịch, lửa dục cháy lên thì sẽ chẳng quan tâm bản thân làm ra cái gì. Cô cưỡi ở trên người hắn, một tay chống eo hắn, một tay tự véo nhũ hoa của mình, rên khẽ.
Chừng ấy năm, hai người sử dụng rất nhiều tư thế để làʍ t̠ìиɦ. Lục Yến thích tư thế nữ ở trên nhất, vừa nhìn tiểu huyệt ngậm lấy cự vật, vừa nhìn Ôn Hướng Thư vặn vẹo hăng say toát ra vẻ dâʍ đãиɠ và phóng túng. Hắn tựa vào đầu giường xem cô vặn thắt lưng, rít điếu thuốc nhả ra từng vòng khói.
Thoải mái nhìn cô cưỡi trên người mình, hắn đặt tay lên nhũ hoa của cô gảy nhẹ. Ngực cô rất lớn, lúc mới quen đã là cúp C, chưa kể được hắn xoa nhiều năm mà to lên, giống hệt bánh bao lớn. Đúng là hiếm có chết đi được! Hắn muốn ôm ngực cô ngủ mỗi ngày. Hắn khảy nhũ hoa, ra lệnh cho cô bằng giọng điệu thô tục: “Tiếp tục đi, tiếp tục xoay eo. Ông đây sướиɠ chết mất thôi! Tiểu huyệt cắn dươиɠ ѵậŧ lớn thật chặt, sao làm được nơi mềm mại này vậy? Sao lại chặt như thế? Ông đây chơi bao nhiêu năm cũng không dãn rộng chút nào, vẫn như xử nữ. Da^ʍ phụ rên vài tiếng cho ông đây bắn ra.”
Ôn Hướng Thư rên vài tiếng ừm a bằng giọng mũi. Cô không phải loại người dâʍ đãиɠ bạo dạn dám rêи ɾỉ trên giường, chỉ là nghe hắn yêu cầu nên mới kêu hai tiếng ứng phó.
Tuy cơ thể cô gợi cảm, nhưng Ôn Hướng Thư là người trong sáng vô cùng.
Mấy năm nay đã dạy dỗ không ít, song cô vợ hắn ở trên giường vẫn chẳng buông thả được. Lục Yến nghe được âm thanh ngân nga của cô cũng không đòi hỏi thêm, véo mông cô chơi đùa.
Ôn Hướng Thư không có nhiều sức lực, tư thế cưỡi ngựa này lại tốn sức nhất, cô cưỡi được một lát thì đuối sức nhìn hắn. Hắn bị khói thuốc che khuất, nửa lộ khuôn mặt đẹp trai mang hơi thở lưu manh. Người đàn ông này thành thục hơn lúc mới quen, nhưng hơi thở hung ác nham hiểm trên người vẫn rất mạnh mẽ, khiến người khác có cảm giác nguy hiểm khi nhìn vào.
Cô chợt nhớ đến chuyện gì, từ từ xoắn lấy dươиɠ ѵậŧ của hắn rồi nói: “Hôm nay mẹ anh gọi cho em, dì bảo sang năm anh hai mươi tám tuổi rồi, hỏi anh có tính kết hôn hay không…”
Lúc nói lời này, cô hơi xấu hổ, chẳng biết liệu hắn có từ chối ngay hoặc bảo không kết hôn hay không. Bắt đầu từ năm mười tám tuổi, cô đã đi theo hắn bảy năm, cũng bị hắn làm bảy năm.
Cô và Lục Yến đến từ một thị trấn nhỏ nghèo khó vô danh, rất nhiều bạn bè xung quanh đã kết hôn, còn sinh đứa thứ hai, thế mà cô lại chưa.
Gần đây mẹ cô cũng giục, nghĩ rằng bọn họ đã bên nhau bảy năm, cùng vượt qua khó khăn trở ngại, nếu còn hợp thì nên kết hôn.
Con gái qua hai mươi lăm tuổi sẽ xuống cấp, tốt nhất là trước tuổi đó lập gia đình, sinh con xong cũng hồi phục sức khoẻ nhanh, chờ đến sau này sẽ không tốt.
Cô cũng muốn kết hôn với hắn, nhưng Lục Yến chưa bao giờ nhắc đến chuyện này, giống như chẳng muốn cưới cô. Nhiều năm như vậy, nếu hắn thật sự muốn lấy cô thì đã làm rồi, cần gì đến giờ vẫn không mở miệng.
Quả nhiên Lục Yến nghe xong thì sắc mặt thay đổi, trả lời qua loa: “Gấp gì chứ? Vợ anh mới hai mươi lăm tuổi, đàn ông qua ba mươi cũng là một đóa hoa, đợi thêm vài năm đi, đến lúc đó lại nói.”
Ôn Hướng Thư nghe thế thì nổi giận, còn chờ thêm mấy năm, đã bảy năm rồi. Nếu sẽ không cưới, hắn không cần làm lỡ tuổi xuân của cô. Cô muốn nói hắn, nhưng Lục Yến lật người cô lại. Cô vốn đang cưỡi trên eo hắn, giờ bị đè xuống giường nâng mông lên, đổi thành tư thế đi vào từ phía sau. Hắn cắm vào mạnh mẽ, tốc độ cực kì nhanh, cô muốn nói gì cũng chẳng nói được.
. . .
Dì cả của Ôn Hướng Thư gần đến nên là kỳ an toàn. Ở chung nhiều năm, Lục Yến rõ kỳ kinh nguyệt của cô như lòng bàn tay, biết là an toàn nên bắn hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt vào tiểu huyệt. Cô cao trào hai lần, không còn sức để cử động. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ trong hoa huyệt chảy ra, hắn hài lòng nhìn tiểu huyệt mềm mại ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙. Sau khi đã giải quyết xong, di động của hắn reo lên.
Lục Yến nhấc máy. Cô không rõ đầu bên kia nói gì, nhưng vẻ mặt hắn rất phức tạp. Lúc phải đi, hắn hôn miệng nhỏ của cô một cái, “Vợ ơi, cửa hàng xảy ra chuyện, anh đi giải quyết trước.”
Ôn Hướng Thư chưa kịp trả lời, hắn đã mặc quần vào đi mất.
Cái dáng vẻ rời đi vô tình[1] kia rất giống khách làng chơi đến tìm gái, xong việc mặc quần quay về nhà.
[1] Nguyên văn là rút điếu vô tình (拔吊无情) – sau khi “ăn sạch” con người ta rồi thì quay lưng bỏ đi.
Phía dưới giữ lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ hoà với dâʍ ŧᏂủy̠ rất khó chịu, cô lấy khăn giấy ở bên cạnh lau sạch. WeChat vang lên, bạn thân cô, Lưu Thanh Đài đã gửi một tin nhắn:【Hướng Thư, mày biết tao phát hiện cái gì không? Hôm nay tao đi bệnh viện khám bệnh, bắt gặp Lục Yến và một người phụ nữ ra vào khoa phụ sản!! Cô ta đang mang thai, Lục Yến đi khám thai với cô ta!! Lẽ nào Lục Yến chơi đùa phụ nữ ở ngoài, chơi lớn bụng người ta luôn!?!】
Đọc hết tin nhắn còn có một bức hình do Lưu Thanh Đài chụp lén, khuôn mặt người trong hình rõ ràng vô cùng, đúng là Lục Yến và một người phụ nữ.
Vậy nên, đây là lí do tại sao hắn không muốn kết hôn, nhắc đến thì kéo dài?
Hắn làm lớn bụng người phụ nữ khác.
. . .
Lúc gặp được Lục Yến, Ôn Hướng Thư mới mười tám tuổi, cô thật sự không mấy thích hắn. Lục Yến là lưu manh nổi danh ở thị trấn, không học vấn, không nghề nghiệp, còn lăng nhăng đổi bạn gái liên tục, một tháng có thể đủ để hắn quen vài người.
Mà Ôn Hướng Thư là học sinh ngoan