Một câu thôi, không chơi trò chơi chó má này nữa!
Phì Miêu thấy lần này cô thật sự, thật sự sốt ruột rồi.
"Cô kiên trì, tin tưởng tôi. Kiên trì đến cùng, nhất định sẽ có chuyện tốt xảy ra."
Lâm Kiều nhắm mắt lại không thèm nhúc nhích, bày ra điệu bộ nằm thẳng chờ chết.
Cả đêm, một con mèo cứ khuyên mãi, một người cứ nằm im lặng.
Cố Hoa Viên đến vào sáng sớm. Anh tập luyện buổi sáng xong cũng mới bảy giờ, mới vừa tập xong đã nhanh chóng đi lấy bữa sáng.
Bữa sáng cũng là cháo ngũ cốc và bánh bao ngô.
Cố Hoa Viên còn lấy chút dưa muối từ chỗ bếp phó của đội nấu ăn.
Tiểu đội trưởng của đội nấu ăn cũng đang nghe ngóng chuyện về nữ đồng chí xinh đẹp mà anh đẩy trên xe đạp kia.
Cố Hoa Viên cười nói: "Tôi thấy các cậu rãnh rỗi quá rồi."
Tiểu đội trưởng sờ đầu cười: "Đây không phải là lo lắng người ta đến đây ăn không quen sao? Thức ăn chỗ chúng ta không so được với thức ăn bên ngoài."
Cố Hoa Viên bèn nói: "Bây giờ ăn cơm tập thể, sớm muộn cũng phải làm quen. Chung quy không thể giành đặc quyền."
Đợi sau này nổ súng một mình, đó lại là một chuyện khác.
Cầm lấy bữa sáng, Cố Hoa Viên vội vàng không ngừng đi đưa cơm.
Trên đường lại gặp được vài vợ quân nhân cùng nhau xách giỏ rau dại đi từ bên ngoài trở về. Trời chưa sáng các chị đã ra ngoài.
Nhìn thấy Cố Hoa Viên sáng sớm vẫn đưa cơm, cười hỏi: "Đồng chí Tiểu Kiều kia còn chưa ra khỏi nhà à."
"Vẫn chưa, cô ấy chưa từng đi xa nhà, hôm qua vừa mới tới, tôi kêu cô ấy ở nhà dọn dẹp, làm quen sớm một chút. Dù sao khí hậu ở chỗ chúng ta và chỗ trước đây cô ấy ở khác biệt khá lớn. Nếu không thích ứng với khí hậu, vậy thì phiền phức lắm."
"Vậy cũng đúng. Lúc chúng tôi mới tới, cũng không có sức lực."
Lập tức có vợ quân nhân tiếp lời.
Chẳng qua lúc ấy người đàn ông của chị không cho chị ở nhà nghỉ ngơi, ngày đầu tiên chị đến đã dọn dẹp nhà cửa từ trong ra ngoài. Ngày thứ hai đã bắt đầu đi ra ngoài làm việc cùng với mọi người.
Ở nơi này, người nhà quân nhân cũng phải xuống ruộng làm việc. Dù sao cũng là khai hoang, nhiệm vụ nặng nề. Không nuôi được người rảnh rỗi. Muốn được chia đồ ăn, chắc chắn phải làm việc.
Cũng có vợ quân nhân lớn tuổi gật đầu nói: "Cô gái nhỏ tuổi có hơi yếu ớt, cho cô ấy nghỉ ngơi thêm đi."
Sau đó lại hỏi: "Đồng chí Tiểu Kiều kia và cậu yêu nhau hồi nào vậy?"
Những người khác đều vểnh lỗ tai lên nghe.
Hôm qua các chị cảm thấy là mối quan hệ yêu đương. Nhưng Cố Hoa Viên chưa nói rõ ràng, trong lòng các chị vẫn không nguôi ngoai được. Vẫn đang ngờ vực.
Cố Hoa Viên cười cười, nghĩ đến dáng vẻ một lòng muốn gả cho anh của Lâm Tiểu Kiều hôm qua, nói: "Là vợ chưa cưới của tôi. Gia đình đã định sẵn từ sớm."
"Ôi chao, hóa ra là vợ chưa cưới à. Sao bọn tôi đều chưa từng nghe qua vậy, còn tưởng là yêu đương hồi nào."
Mọi người ngạc nhiên.
Đều cho rằng chỉ mới yêu nhau, không ngờ người ta ngay cả gia đình cũng đã gặp rồi.
Cố Hoa Viên cười: "Trước kia thất lạc. Mới vừa tìm được."
Không ngờ đây còn là một mối nhân duyên cửu biệt trùng phùng nữa.
"Ái chà, đây chính là duyên phận đó. Xem ra chúng tôi đây sắp được ăn kẹo cưới rồi."
Mọi người đều cười vui vẻ.
Trong lúc mọi người cười đùa, Cố Hoa Viên bưng bữa sáng đến chỗ ở của Lâm Kiều.
Người ở bên trong dù sao cũng là phụ nữ độc thân. Cố Hoa Viên lịch sự gõ cửa, còn gọi hai tiếng.
Kết quả phát hiện cửa hoàn toàn không khóa, vẫn mang dáng vẻ giống hôm qua lúc anh rời đi.
Anh nhíu mày đẩy cửa đi vào, quả nhiên thấy được Lâm Kiều đang nằm trên giường.
Lúc này ánh mắt Lâm Kiều vẫn nhìn lên trần nhà như trước, đôi mắt sưng đỏ, trông có vẻ đã khóc không ít.