Đôi mắt đỏ hoe trông thật tội nghiệp.
Cố Hoa Viên: "..." Nghĩ nghĩ, anh đứng dậy bưng bát đũa trên tay. Trước khi đi, anh còn dặn dò: "Buổi tối nghỉ ngơi sớm, sáng mai tôi mang đồ ăn tới, nếu có chuyện gì thì có thể đến cửa bên cạnh tìm chị Vương."
Lâm Kiều không muốn quan tâm anh nữa. Kẻ lừa đảo!
Cố Hoa Viên không nói gì, đóng cửa rời đi.
Lúc anh biết mình có một mối hôn sự, anh cũng không kháng cự việc mẹ mình làm việc này. Đơn vị cũng không phải không có người được giới thiệu kết hôn. Cảm tình hầu như là mưa dầm thấm lâu.
Nhưng trước khi quen nhau và hiểu nhau, anh chưa sẵn sàng để chấp nhận cuộc hôn nhân này.
Nhất là trước mặt Lâm Tiểu Kiều này, có quá nhiều chỗ khả nghi. Càng không thể nói về hôn nhân cho đến khi mọi chuyện rõ ràng.
Cho dù sau đó có điều tra ra là cô không có vấn đề gì, Cố Hoa Viên vẫn cảm thấy là nên hợp nhau mới được.
Cuộc hôn nhân giữa cha và mẹ kế khiến anh hiểu rằng trước hôn nhân không thể có cái gọi là tạm chấp nhận.
Năm anh tám tuổi thì mẹ qua đời. Hai người đàn ông cái gì cũng không biết cuộc sống bỗng chốc trở nên lộn xộn. Mẹ kế Trương Văn Quyên đã được giới thiệu với cha anh vào lúc này.
Một người đang tìm kiếm nơi để dựa vào, còn người kia đang tìm người để chăm sóc gia đình, cứ thế chấp vá ở bên nhau.
Không nghĩ tới, mới không bao lâu đã phát hiện ra mấy thứ không thích hợp.
Tư tưởng, quan niệm của hai người không giống nhau, bố anh cũng ít về nhà hơn, ông thà ngủ trong phòng chỉ huy cũng không muốn về.
Cãi nhau và chiến tranh lạnh là ấn tượng sâu sắc nhất của Cố Hoa Viên về cuộc hôn nhân này.
Anh cảm thấy nếu kết hôn với Lâm Tiểu Kiều, cuộc sống hôn nhân của anh sẽ không tốt hơn của họ bao nhiêu. Điều này là không thể chấp nhận được.
Về phần những gì anh đã dự định trước đó, nếu không làm được, anh sẽ sắp xếp cho Lâm Tiểu Kiều, tìm một công việc, hoặc giới thiệu một người thích hợp.
Còn bây giờ anh cũng chưa suy xét về vấn về này.
Để điều tra rõ đã sau đó tính sau.
Màn đêm tối tăm, chiếc giường cứng ngắc, đây là ấn tượng của Lâm Kiều về đêm đầu tiên ở nơi này, ban ngày, hiện thực đã cho cô một đả kích, bây giờ cô đã vô cùng hiểu rõ tình trạng hiện nay của mình.
Trò chơi này không thú vị, rất khó chơi.
Nhà vệ sinh bẩn thỉu lộn xộn, đồ ăn khó ăn sẽ là thứ theo cô mỗi một ngày trong tương lai. Đây là điều Lâm Kiều khó mà tưởng tượng được.
Nơi này quá khổ, cô không kiên trì nổi nữa. Nhất là sau khi bị Cố Hoa Viên từ chối, lại càng mất đi niềm tin để kiên trì.
"Tao kiên trì không nổi nữa. Cho tới bây giờ tao chưa từng nghĩ tới có một ngày tao sẽ vì một người đàn ông không chịu cưới tao mà không muốn sống."
Nước mắt uất ức của Lâm Kiều rơi xuống gối đầu.
Phì Miêu trên màn hình đi tới đi lui: "Qua màn trò chơi đương nhiên sẽ không dễ dàng như vậy, người chơi cô có thể tiếp tục kiên trì. Nghĩ tới gia tài bạc tỉ của cô, nghĩ tới quyết tâm tranh giành gia sản của cô đi."
“Không tranh nữa, không tranh nữa. Tao nhận thua.” Lâm Kiều yếu ớt xua tay.
Phì Miêu có chút sốt ruột: "Cô suy nghĩ lại đi. Kiên trì, kiên trì sẽ thành công, sẽ tốt hơn thôi!"
"Không tốt hơn nổi, mày nói với chó kế hoạch kia, nó thắng rồi. Nó đã thành công đưa một cô gái xinh đẹp hoạt bát hướng về phía trước vào đường cùng."
Phì Miêu: "...Tôi bật chút phim cho cô xem? Hay nghe chút nhạc vui?" Tuy rằng sẽ lãng phí năng lượng, nhưng nếu người chơi này chết, nó cũng bị hủy diệt. Lãng phí thì lãng phí vậy.
Nếu là lúc trước, Lâm Kiều có thể còn sẽ hơi vui vẻ. Bây giờ trong lòng tràn ngập cảm giác nhân sinh không còn gì luyến tiếc, cũng không có kiên nhẫn để ý đến nó, trực tiếp nhắm mắt ngủ.
Cô quyết định rồi, cứ ngủ yên giấc như vậy luôn. Ngày mai ngày mốt cũng không rời giường.
Sau đó cứ như vậy rời đi luôn. Dù sao cho dù có trở về, cũng không có ai thương cô.
Ở trong khốn cảnh, Lâm Kiều lần nữa cảm khái sự đùa cợt của vận mệnh đối với cô.
Không ai thương không ai yêu, chó trò chơi một lòng muốn tra tấn cô.
Cô kiên quyết không để bị trò chơi này tra tấn nữa. Cô không chơi nữa!
Dù sao đến cuối cùng, cô chắc chắn cũng sẽ bởi vì không chịu nổi khổ, không chịu nổi tội mà bị tra tấn đến chết.