Cố Hoa Viên cảm ơn chị và bỏ quả mận vào túi. Anh quay lại vào nhà Lâm Kiều lần nữa, đặt mận lên bàn. Anh không có gọi Lâm Kiều ra ăn mà chỉ xoay người rời đi.
Lâm Kiều đang tiếp tục nằm ở trên giường thời điểm, nghe được động tĩnh, híp mắt tiếp tục nằm xuống.
Bây giờ cô có một ý tưởng, ít động, ít ăn thì đi vệ sinh ít hơn.
Trong văn phòng, Cố Hoa Viên đang xem kế hoạch khai hoang đất mới nhất.
Lý Văn Thiên hỏi: “Ở với vị kia như thế nào? Nghe bảo rất xinh đẹp.”
“Trong thời gian ngắn như vậy cũng không biết ở chung như nào.” Cố Hoa Viên nói, nghĩ lại chuyện buổi trưa, anh cười, “Kể anh chuyện cười này. Cô ấy nói với tôi là làm cô hầu cho nhà giàu, quý cô này ăn trứng thì chỉ ăn lòng trắng, lòng đỏ thì vứt đi ”
Lý Văn Thiên lập tức bị nước trà làm cho sặc sụa, "Khụ khụ, này thì dù có diễn cũng bị bắn chết. Thảo nào muốn chạy đi.Nhưng mà chạy cũng được, cậu cũng có lại rất nhiều lương thực."
Cố Hoa Viên gật đầu: “Nói cũng đúng.”
Vào buổi chiều, Lâm Kiều lại chống lại cơn buồn nôn, đi vào nhà vệ sinh một lần nữa, lần này nôn còn nôn không ra nước chua nữa.
Cô yếu ớt lau nước mắt, "Mình nhịn!"
“Giờ muốn kết hôn là phải ăn đúng không? Mình ăn là được chứ gì?"
Cô nói, sau đó mũi hít được một vị chua chua ngọt ngọt, chập mới phát hiện hương vị là từ bao giấy trên bàn tản ra.
Cô nhanh chóng mở ra, là mơ chua.
Tuy tay nghề thô ráp nhưng vẫn là món ăn vặt. Đối với một người không có hương vị trong miệng thì vui cả ngày cũng được.
Lâm Kiều nhanh chóng bỏ vào miệng cô một cái, vị chua chua ngọt ngọt khiến cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, nghĩ người này cũng không tệ lắm, cũng biết lấy cho cô một ít đồ ăn vặt.
Nghĩ đến đây, Lâm Kiều lại đột nhiên không thể tiếp nhận, "Trời ơi trời ơi sa đọa quá, có mấy quả mơ thôi mà bị đàn ông nắm thóp rồi.”
Không, không được, cứ tiếp tục thế này thì đến cả điểm mấu chốt cô cũng không có mất.
Khi công việc buổi chiều đã hoàn thành, Cố Hoa Viên bưng bát cháo tới, Lâm Kiều không chút do dự cầm lấy bát, cố nén nước mắt uống một ngụm cháo có mùi vị kỳ lạ.
Cố Hoa Viên nói: “Bây giờ cô ăn uống tốt hơn rồi đó.”
Lâm Kiều lau mắt. "Tôi không sao, khi nào thì kết hôn?"
Cố Hoa Viên: “.......”
Anh suy nghĩ một chút, đặt bát đũa xuống, nghiêm túc nhìn Lâm Kiều.
Lâm Kiều cũng háo hức nhìn anh, chờ anh trả lời.
Cố Hoa Viên nghiêm túc nói, "Đồng chí Lâm Tiểu Kiều, tôi không nghĩ rằng cô có tình cảm với tôi. Nếu vậy, tại sao cứ một hai phải kết hôn với tôi?"
Lâm Kiều nghĩ, đây là thứ cô có thể lựa chọn sao? Cop đành phải trả lời: "Chúng ta không phải là có hôn ước sao? Chúng ta không nên kết hôn sao?"
Cố Hoa Viên nói: "Xã hội bây giờ chú trọng đến tình yêu và hôn nhân tự do. Tất nhiên, tôi cũng tôn trọng cuộc hôn nhân mà mẹ tôi đặt ra cho tôi. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng chúng tôi cần hiểu nhau và có những tình cảm nhất định sau đó đưa ra quyết định kết hôn một cách cẩn thận. "
Lâm Kiều lập tức nói: “Tôi vốn đã rất thận trọng rồi.” Cô đột nhiên nheo mắt lại, “Anh không muốn lấy tôi đúng không.” Cô bị chán ghét sao? !
Sét đánh ngang tai.
Lâm Kiều tự nhận bản thân người gặp người thích không thể chấp nhận được việc mình bị ghét bỏ.
Cố Hoa Viên lắc đầu, "Tôi chỉ nghĩ rằng cần một chút thời gian để hòa hợp. Đây là trách nhiệm đối với hôn nhân."
Lâm Kiều dựa vào bàn yếu ớt xua tay, “Mình không thể hòa hợp được nữa.” Ở bên nhau thêm mấy ngày nữa, cô chơi xong rồi.
“Anh nhất định phải cho tôi một thời gian chính xác, nếu không tôi sẽ không thể cầm cự được đâu.” Lâm Kiều chống cằm lên bàn, tiếp tục ra vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
Có câu trông mơ giải khát, nhưng bây giờ không thể nhìn thấy quả mơ, Lâm Kiều cảm thấy mình có thể chết khát luôn rồi.
Cố Hoa Viên vẫn lắc đầu, "Xin lỗi. Tôi vẫn giữ lại ý kiến
trước đây của mình."
Lâm Kiều: "... !!!" Cho nên, cô là bị lừa rồi đúng không
Cô đã hạ quyết tâm cố gắng ăn mấy thứ có thể nghẹn chết này rồi, người này thậm chí còn không quan tâm. Boss game này là muốn bức cô chết sao.
Lâm Kiều không nhịn được nữa, mếu máo rơi xuống mấy giọt nước mắt, trách cứ nói: “Đồ lừa, anh bảo nếu tôi ăn cơm được thì sẽ nói chuyện hôn sự mà, đồ lừa đảo!”