Thiên Kim Hào Môn Ở Thập Niên 60

Chương 27

Cố Hoa Viên: "..." Sự nghi ngờ lúc trước của anh, lúc này bỗng có chút lung lay. Đặc vụ nhà ai lại ngốc như vậy, còn yếu ớt như vậy? Còn thích khóc sướt mướt như vậy.

Anh thở dài, đặt bữa sáng lên trên bàn, gọi: "Đồng chí Tiểu Kiều, dậy ăn sáng."

Lâm Kiều đang mở mắt, nhưng không để ý tới anh.

Thật ra hồi tối cô không cách nào ngủ được.

Giường cứng như vậy, màn đêm tối như vậy. Cuộc sống tuyệt vọng như vậy, cô ngủ được mới là lạ.

Cả đêm này, cô cứ mãi nhớ về cuộc sống tốt đẹp trong quá khứ.

Tưởng nhớ quá khứ của mình. Sám hối với lương thực mình từng lãng phí, váy vóc mình từng vứt bỏ, nhà vệ sinh mình không quý trọng

Có lẽ là suy nghĩ nhiều, cô sinh ra ảo giác. Cảm thấy bây giờ mình còn đang nằm mơ. Tỉnh mộng rồi cô sẽ trở về cuộc sống lúc trước.

Cố Hoa Viên tới nơi này, giống hệt như đã phá vỡ mộng đẹp, khiến cô trở về hiện thực tuyệt vọng này.

Cố Hoa Viên thấy cô không nhúc nhích, nhíu mày đi tới: "Đồng chí Tiểu Kiều, cô lại làm sao vậy?"

Lâm Kiều nhắm mắt lại.

Đôi môi khô khốc, khuôn mặt trắng bệch, trông có vẻ cực kỳ suy yếu.

Cố Hoa Viên nghiêm túc nói: "Cô đây là làm cái gì vậy?"

Phì Miêu thở dài: "Anh không cưới cô ấy, cô ấy muốn chết rồi đó."

Đáng tiếc Cố Hoa Viên không nghe thấy nó nói chuyện.

Lâm Kiều thì lại có thể nghe được, nghe thấy lời này, trong lòng càng hậm hực.

Lúc này đây, coi như là vì giữ gìn tôn nghiêm cuối cùng, cô cũng quyết không thỏa hiệp.

Mới vừa nghĩ như vậy, bụng đã truyền đến tiếng sôi ùng ục ùng ục.

Cả ngày hôm qua chỉ ăn một bát cháo rau khó ăn lúc tối thôi.

Khóe miệng Cố Hoa Viên hơi hơi nhếch lên: "Dậy đi, hôm nay là bánh bột ngô, hương vị chắc sẽ ngon hơn một chút."

Lâm Kiều cảm thấy cực kỳ mất mặt, bụm mặt: "Tôi không ăn, tôi cái gì cũng không ăn. Tôi quyết định phải làm mình đói chết."

Cố Hoa Viên: "…Đừng gây rối."

"Tôi không phải gây rối, tôi nói thật." Lâm Kiều trở mình, dùng chăn trùm đầu. Không muốn tiếp tục để người ta nhìn thấy bộ dạng mất mặt của mình.

Cố Hoa Viên thấy cô như vậy, biết ngay đây là đang giận dỗi: "Cô như thế này, chính là bởi vì bây giờ không thể kết hôn? Đến mức này sao?"

Lâm Kiều nghe nói như thế, sự tủi thân và cơn tức nghẹn trong lòng lập tức bùng cháy lần nữa. Cô ngồi dậy, vẻ mặt hỗn loạn nhìn Cố Hoa Viên: "Anh thì hiểu cái gì? Anh chẳng hiểu cái gì cả!"

Cố Hoa Viên nói: "Vậy cô nói thử xem. Nói ra có lẽ tôi sẽ hiểu."

"Tôi muốn nói, tôi không kết hôn với anh, tôi sẽ chết. Anh có tin không?"

Cố Hoa Viên: "..."

"Anh xem, tôi nói anh cũng không tin."

Lâm Kiều tủi thân nức nở ra tiếng, bởi vì rất suy yếu, âm thanh đó giống như tiếng cừu non mới sinh.

Cố Hoa Viên nghĩ như thế nào, cũng không nghĩ ra lời này của cô rốt cuộc là có ý gì.

Không thể kết hôn thì sống không nổi, lời này anh không tin.

Lúc này, anh có hai suy đoán. Một cái là, nghi ngờ lúc trước của anh là chính xác. Lâm Tiểu Kiều này quả thật là mang theo nhiệm vụ đến tiếp cận anh. Đương nhiên không có khả năng là vì một đại đội trưởng nhỏ bé như anh. Chắc là vì tin tức bên chỗ cha anh. Cho nên bước đầu tiên chính là kết hôn với anh, để dễ tiếp cận cha anh.

Một cái khác chính là, bây giờ Lâm Tiểu Kiều đang ép hôn.

Tuy rằng anh nghi ngờ cái thứ nhất hơn, nhưng không biết thế nào, lại cảm thấy tình hình này của cô, giống như cái thứ hai hơn.

Mặc kệ là cái nào, Cố Hoa Viên lúc này cũng không có ý định cho cô được toại nguyện.

Vì thế anh chọn xoay người đi ăn cơm.

Lâm Kiều: "..." Có ý gì vậy? Chọc cô tức lên. Lại không để ý đến cô? Khinh người quá đáng!

Đầu năm nay đến cả boss trong trò chơi cũng bắt nạt cô!

Cô có thể làm sao bây giờ, đương nhiên là tiếp tục nằm.

Cố Hoa Viên ăn bánh bao ngô với cháo, lỗ tai vẫn luôn chú ý động tĩnh ở sau lưng.

Nhưng ngoại trừ vài tiếng ùng ục truyền tới, Lâm Kiều thật đúng là một chút tiếng động cũng không có.

Được thôi, cứ cương như vậy đi.

Cố Hoa Viên cũng không định thỏa hiệp. Anh cũng không phải tính tình như vậy. Cho dù bây giờ có kết hôn hay không, anh cũng không thể chấp nhận chuyện một khóc hai nháo ba thắt cổ này.

Sau khi ăn xong, anh để lại một phần bữa sáng cho Lâm Kiều, rồi đứng dậy rời đi.