Nói tới ăn, Lâm Kiều đúng là đói thật.
Cả đoạn đường tới đây cô cứ nôn rồi ói, thế là vội vàng gật đầu liên tục: "Ừ ừ ừ."
Cố Hoa Viên nhấc cái mũ quân nhân của mình lên đội rồi đi ra ngoài.
Lúc đi còn không quên đóng cửa lại.
Lâm Kiều thì lại bắt đầu quan sát căn phòng. Phòng này chỉ có một gian, nấu cơm ngủ nghỉ đều ở trong gian phòng này.
"Không biết nhà xí ở đâu."
Lâm Kiều tìm khắp phòng.
Trời mới biết mấy ngày vừa rồi vì vấn đề nhà xí mà cô nhịn được lúc nào hay lúc đó, thật sự nhịn không nổi nữa mới đi một lần. Cũng hết cách thôi, nhà xí bên ngoài quá bẩn.
Cô nhìn khắp, trong doanh trại dù sao cũng phải có bồn cầu dội nước chứ...
Không có bồn cầu thì xí xổm cũng được, chỉ cần sạch là được. Chắc là sạch sẽ thôi, dù sao cũng không phải nhà vệ sinh công cộng.
Cô tìm khắp một vòng trong phòng mà không thấy. Cô lại chạy ra ngoài cửa xem.
Một người vợ quân nhân ở phòng bên cạnh cười hỏi: "Đồng chí Tiểu Kiều đang tìm gì thế?"
"Nhà xí, nhà xí."
"À, có có có, cái nhà ở đằng sau ấy."
Người vợ quân nhân cạnh nhà chỉ chỉ một con đường, từ xa có thể nhìn thấy một căn nhà gạch đỏ, phía trên còn dùng vôi trắng viết chữ "nhà xí" rồi khoanh tròn lại.
Lâm Kiều: "..." Lại là nhà vệ sinh công cộng!
Cô nghĩ ngợi một chút rồi vẫn đi tới đó.
Còn chưa tới nơi đã ngửi thấy mùi. Trong lòng cô lập tức cảm thấy không ổn. Cô đi vào chưa được bao lâu thì đã lập tức chạy ra ngoài, lại còn nôn ra nước chua.
Người vợ quân nhân cạnh nhà thấy cô vừa nôn nước chua vừa đi về thì nói: "Ôi chao, sao thế này, bị say xe à? Ối dào, lúc tôi mới tới đây cũng say xe dữ lắm. Đi xe đường dài khổ thế đấy. Cô mau đi nghỉ ngơi chút đi."
Lâm Kiều: "..." Cô thế này đâu phải là say xe chứ, cô là bị mùi thối làm cho choáng.
Trong nhà ăn quân đội, mọi người đang xếp hàng chờ lấy cơm.
Cố Hoa Viên bưng hai khay cơm, lấy một bát cháo và mấy miếng bánh mì đen.
Ngoài ra còn đi lấy một cái trứng gà.
Bây giờ tình hình lương thực cả nước đều đang căng thẳng, mặc dù họ ở trong quân đội nhưng trung đoàn sản xuất của họ cũng phấn đấu tự cung tự cấp, ở đây năng suất thu hoạch không cao nên lương thực cũng không nhiều, tinh xảo thì không tinh xảo được, chỉ có thể cố gắng đủ no.
Nhưng mọi người cũng đã rất thỏa mãn rồi. Làm người lính của nhân dân, trong khi rất nhiều người dân đều đang phải sống thắt lưng buộc bụng thì họ được ăn no là đã rất tốt rồi.
Anh vừa lấy xong đồ ăn đang chuẩn bị đi ra thì gặp phải chính trị viên của đại đội.
Chính trị viên Lý Văn Thiên cười đi tới: "Sao thế, hôm nay anh không ăn cơm ở nhà ăn mà về ăn với người ta à?"
"Cậu đừng nói bậy bạ, tôi chỉ đưa cơm về thôi. Dù sao cô ấy cũng mới tới." Cố Hoa Viên nghiêm túc nói.
Lý Văn Thiên cười nói: "Thế mà tôi nghe nói là hôm nay đại đội trưởng Cố dùng xe đạp đẩy người ta vào đây cơ đấy."
Cố Hoa Viên nói: "Xe hết hơi nên không chở được."
Lý Văn Thiên nhỏ giọng hỏi: "Anh nói thật xem anh nghĩ thế nào?" Hôm đó nhà họ Cố gọi điện thoại tới vừa đúng lúc anh ta cũng ở trong phòng làm việc.
Cho nên anh ta biết rõ thân phận của Lâm Kiều, chỉ là Cố Hoa Viên không cho anh ta kể cho người khác nghe, bảo là không biết suy nghĩ cuối cùng của nữ đồng chí ấy thế nào, nếu tin tức truyền ra ngoài sớm quá sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt. Tạm thời cứ qua lại trước xem đã, nếu như không phù hợp thì sau này nói với người ngoài là em gái trong nhà, về sau giúp Lâm Kiều tìm một đối tượng thích hợp ở đây cũng được, hoặc là tìm người ở Tuy Nam cũng được.
Nói đi nói lại lại chẳng hề nói tới suy nghĩ của anh.
"Để xem ý kiến cô ấy thế nào, tôn trọng ý kiến của nữ đồng chí." Cố Hoa Viên vẫn nói năng vô cùng chặt chẽ: "Tôi đi đưa cơm trước đã."
Lý Văn Thiên cười cười, cũng không hỏi gì thêm.