Thiên Kim Hào Môn Ở Thập Niên 60

Chương 19

"Đồng chí này trông có tinh thần thật nhỉ?"

Cố Hoa Viên cười gật đầu: "Sau này phải làm phiền các chị giúp đỡ cô ấy nhiều ạ, cô ấy mới tới còn chưa biết gì."

Nghe anh nói vậy, mấy người vợ quân nhân lập tức hiểu ngay, sau này phải giúp đỡ nhiều tức là sẽ ở đây lâu dài.

Ngoài người thân của quân nhân ra thì còn ai ở đây lâu dài nữa chứ.

Dù chính họ là người thân của quân nhân thì cũng phải nói thật là điều kiện ở đây rất kém.

Những người bằng lòng đi theo tới đây đều là thật lòng thương người đàn ông trong nhà mình nên tới đây chăm sóc cho họ.

Lại nhìn lần nữa, mặc dù đồng chí này ăn mặc giản dị nhưng dung mạo như thế chắc chắn cũng có gia cảnh tốt.

Người ta bằng lòng tới đây chịu khổ với đại đội trưởng Cố cũng thật là không dễ dàng gì.

Thế là vội vàng cười đáp lại: "Được, sau này tôi sẽ dẫn dắt cho vị đồng chí này, xưng hô thế nào ấy nhỉ?"

"Lâm Tiểu Kiều."

"Lát nữa chúng tôi sẽ dẫn đồng chí Lâm Tiểu Kiều đi một vòng, à đúng rồi, sáng mai chúng tôi sẽ đi đào rau củ dại ở gần đây, tới lúc đó sẽ dẫn cô ấy đi cùng."

Lâm Kiều nghe vậy thì hoảng lên, đào rau củ dại á?

Cố Hoa Viên cười nói: "Tạm thời chưa cần đâu ạ, cô ấy mới vừa tới, tôi định dẫn cô ấy đi vùng gần đây làm quen trước đã."

Việc này bị từ chối.

Mấy người vợ quân nhân lập tức đưa mắt nhìn nhau.

Cảm thấy Cố Hoa Viên thế này là đang đau lòng đây.

Cố Hoa Viên không giải thích gì, dù sao cũng không thể nói thẳng rằng anh cảm thấy cô gái Lâm Tiểu Kiều này có gì đó không đúng lắm nên không dám để mặc cho cô tiếp xúc với người khác.

Lâm Kiều đang kêu ca với Phì Miêu: "Tao còn phải đào rau củ dại á?"

Phì Miêu đáp: "Ăn ngon bổ dưỡng."

"Tao biết là ăn ngon bổ dưỡng, nhưng mà sao tao lại phải đào?"

Phì Miêu nói: "Cô không đào, chẳng lẽ là từ trên trời rơi xuống à?"

Rốt cuộc thì nó gặp phải người chơi kiểu gì đây? Đột nhiên nó hơi hiểu được ý đồ của kế hoạch kia.

Trong lúc Lâm Kiều vẫn đang một lòng nghĩ tới chuyện cô đã lưu lạc tới nỗi phải đi đào rau dại thì hai người đã tới căn phòng cô sắp phải ở.

Một căn phòng lớn nửa đất nửa gạch, nhà cửa thì cũng được xây cất ngay ngắn, chỉ là bên ngoài trông cứ u u ám ám.

Lâm Kiều còn chưa từng nhìn thấy căn phòng kiểu thế này ở thế giới hiện thực, sau khi bước vào trò chơi, chỗ ở đầu tiên của cô là nhà khách ở trong huyện, khi đó cô cảm thấy điều kiện như thế đã là rất kém rồi.

Bây giờ lại nhìn thấy chỗ này, đúng là không so sánh thì không thấy được sự vượt trội.

So với chỗ này thì nhà khách ở trong huyện cũng có thể gọi là sang trọng.

Sau khi vào trong phòng Lâm Kiều mới choáng.

Bên trong là một gian phòng lớn, không có giường, chỉ có một thứ đắp bằng đất trông giống như giường.

Trong phòng đã được quét dọn sạch sẽ từ trước.

Mặc dù chưa biết nên sắp xếp thế nào cho người vợ chưa cưới này của mình nhưng ở phương diện này Cố Hoa Viên vẫn rất chu đáo.

Đồ dùng hằng ngày trong phòng cũng đều đã chuẩn bị đủ.

Ở tạm cũng không có vấn đề gì.

Cố Hoa Viên không quan tâm Lâm Kiều nghĩ thế nào, chỉ chỉ đồ đạc trong phòng: "Những thứ này đều có, cô cứ dùng tùy ý. Ngoài ra tạm thời tôi chưa có thời gian đi mua đồ ăn nên cô theo tôi tới ăn ở nhà ăn trước. Nhưng mà chuyện này cũng không lâu dài được, qua mấy ngày nữa tôi sẽ đi mua đồ ăn về, cô tự nấu ở nhà."

Lâm Kiều: "..." Có ý gì, ai nấu cơm, tự cô nấu sao?

Cô nghĩ ngợi một lúc, hỏi: "Ở đây có tiệm cơm không?"

Có thể mua thức ăn ở tiệm cơm mà.

Cố Hoa Viên nhìn cô: "Tiệm cơm sao? Có, huyện Tuy Nam có một tiệm cơm quốc doanh. Chính là nơi cô tới trước đó đấy."

Xa thế sao? Lâm Kiều yên lặng nghĩ tới cảnh mỗi ngày ba bữa mình đi tới đó mua thức ăn, không khỏi cảm thấy mây đen phủ kín đầu.

Cố Hoa Viên đứng dậy, anh vốn định nói chuyện với vị này một chút về chuyện của hai người, nhưng mà bây giờ lại không phải vội nữa.

"Cô đi tắm rửa trước đi, lát nữa là tới bữa trưa rồi, tôi tới nhà ăn lấy cho cô ít đồ ăn."