Thiên Kim Hào Môn Ở Thập Niên 60

Chương 18

Cố Hoa Viên nghĩ ngợi một lúc, cố gắng bày ra thái độ hòa nhã nhất để nói chuyện với cô vợ chưa cưới lặn lội đường xa tới: "Cô cứ yên tâm ở lại đây trước đã, chờ thu xếp ổn thỏa rồi chúng ta lại bàn tiếp."

"Được được được." Lâm Kiều gật đầu đồng ý: "Tôi đi đường thật sự rất mệt, đúng là cần phải nghỉ ngơi cho khỏe đã."

Cố Hoa Viên nhìn cô một cách lạ lùng, rõ ràng là hơi ngạc nhiên trước giọng điệu không hề khách sáo này của Lâm Kiều.

Trong lòng anh hơi nghi ngờ nhưng cũng không nói gì, dẫn cô đi vào trong doanh trại.

Cũng vì đây là trung đoàn sản xuất nên mới có thể dẫn người khác đi thẳng vào trong như vậy, nếu không Cố Hoa Viên cũng không yên tâm dẫn một người không quen biết thế này vào trong trung đoàn.

Mặc dù đường không xa nhưng Cố Hoa Viên cũng lái xe đạp như lúc tới để chở Lâm Kiều.

Lâm Kiều nhìn xe đạp, trong đầu hiện lên cảnh nam chính chở nữ chính ngồi trên xe đạp trong mấy bộ phim truyền hình học đường, trong lòng có chút cảm giác lãng mạn.

Cho nên cô nhẹ nhàng ngồi lên yên sau xe đạp.

Lúc vừa ngồi lên cô cảm thấy cũng không thoải mái lắm, dù sao yên sau cũng chỉ là một cái khung sắt rỗng.

Tới lúc xe chạy rồi, gặp phải tảng đá trên đường nảy lên một cái thì phần mông đau khỏi nói.

"..."

Không sống nổi nữa, cuộc sống thế này không sống nổi nữa.

"Đau đau đau." Lâm Kiều cũng chẳng tự làm khổ mình, đau thì kêu ra tiếng.

Cố Hoa Viên vội vàng dừng xe lại, bước xuống khỏi xe đạp.

Lâm Kiều cũng nhảy xuống xe, đứng trên đất, vất vả lắm mới nhịn được không đưa tay ra xoa mông.

"Ngồi phía sau đau quá, tôi không ngồi nữa." Lâm Kiều chẳng hề khách sáo đưa ra yêu cầu.

Cố Hoa Viên nhướng mày, lần đầu tiên nghe thấy có người nói ngồi xe đạp mà đau, bụng nghĩ đồng chí Lâm Tiểu Kiều này cũng yếu ớt quá.

Anh nghĩ ngợi một lúc, đưa ra đề nghị: "Vậy chúng ta đi bộ? Cũng không xa lắm."

"Chân đau, chuyến đi này tôi cực kỳ vất vả." Lâm Kiều buồn bã nói, trên đường tới đây cô đã mệt lả luôn rồi, cứ nghĩ tới đây sẽ có cuộc sống tốt đẹp nên cô mới kiên trì được tới nơi.

Bây giờ chẳng còn mong đợi gì nên cô không kiên trì nổi nữa.

Cô chỉ cảm thấy khắp người đều khó chịu, tay đau chân đau, chỗ nào cũng đau, không muốn mệt mỏi thêm chút nào nữa.

Cố Hoa Viên: "..." Không thể ngồi xe không thể đi bộ, cũng đâu thể bay về được.

"Tôi ngồi trên yên da, anh đẩy tôi." Lâm Kiều chỉ chỉ cái yên xe dành cho người lái xe.

Cố Hoa Viên không thể tin nổi đưa mắt nhìn cô.

Lâm Kiều cũng ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt thể hiện rõ tôi không đùa đâu.

Cố Hoa Viên ngẩn người một lúc, nhấp nhấp môi, hơi híp mắt lại, sau đó mỉm cười: "Được."

Lúc này Lâm Kiều mới dùng cả tay cả chân leo lên yên xe, còn không quên dặn dò: "Đẩy chậm một chút."

Cố Hoa Viên: "..."

Trong trung đoàn cũng có nhiều người nhà quân nhân, vì để cho người nhà được sinh hoạt thoải mái, trung đoàn còn xây dựng một dãy phòng người nhà ở đây.

Thường là người đã kết hôn mới được chia phòng ở.

Cấp bậc của Cố Hoa Viên ở trong trung đoàn không thấp lắm nhưng bởi vì chưa kết hôn nên anh vẫn chưa xin phòng riêng.

Thế nhưng sau khi nhận được điện thoại của mẹ kế Trương Văn Quyên thì anh đã đi thu xếp, tạm thời mượn một phòng của trung đoàn.

Cho nên người trong khu người nhà phần lớn đều biết chuyện anh có một người họ hàng sắp tới đây ở.

Có nhiều người còn tưởng là người nhà tới để thăm anh, nào ngờ lại nhìn thấy đại đội trưởng Cố dùng xe đạp đẩy một nữ đồng chí xinh đẹp tới khu người nhà.

Nữ đồng chí này xinh xắn trắng trẻo, đẹp như đóa hoa vậy.

Vẻ mặt trông không được vui, hình như là đang giận dỗi đại đội trưởng Cố.

Mấy người vợ quân nhân tụm lại ngắm nghía, nhỏ giọng bàn tán: "Đại đội trưởng Cố có đối tượng lúc nào thế, sao chưa nghe ai nói cả."

"Tôi cũng đã nghe nói bao giờ đâu, còn đang định giới thiệu cho cậu ấy đây."

"Có khi là em gái."

"Em gái nhà ai lớn thế rồi mà còn bắt anh trai dùng xe đạp đẩy như thế."

"Sao không lái xe mà chở luôn đi."

Nói sao cũng thấy không đúng, dứt khoát chờ tới lúc Cố Hoa Viên tới, ai nấy đều nhiệt tình chào hỏi.

"Đại đội trưởng Cố, người nhà tới đấy à?"