"Đã chọn thì không đổi được. Chẳng lẽ cô còn đòi boss trong trò chơi phải có ngoại hình vừa ý cô sao? Đây là trò chơi vượt thử thách đấy, không phải trò chơi yêu đương đâu."
Lâm Kiều: "..." Đây không phải trò chơi yêu đương sao?
Chồng chưa cưới và vợ chưa cưới, ngoài yêu đương ra thì còn có thể làm gì nữa?
Lâm Kiều vẫn chưa thể nào tiếp nhận nổi mối duyên trong trò chơi yêu đương đột nhiên biến thành đại boss mà cô cần thu phục. Trong đầu cô lập tức hiện ra vô số chân dung của đại boss trong các thể loại game, tất cả đều không phải là hình người.
So sánh thế này thì hình như vị này của cô còn trông rất "thanh tú" nhỉ?
Lúc này vị đại boss thanh tú kia đang trò chuyện với hai đồng chí công an.
"Tôi là Cố Hoa Viên."
Cố Hoa Viên đưa tay ra bắt tay với hai người họ.
Hai đồng chí công an vui vẻ bắt tay lại, công an Ngô chỉ chỉ Lâm Kiều: "Đây là đồng chí Lâm Tiểu Kiều, chuyện cô ấy..."
"Tôi biết." Cố Hoa Viên gật đầu: "Người nhà tôi đã gọi điện thoại tới nói cho tôi rồi. Tôi đã sắp xếp ổn thỏa rồi."
Nghe vậy, hai đồng chí công an đều thấy yên tâm. Hiện giờ chuyện hôn nhân sắp đặt cũng không phổ biến nữa, lúc tới đây họ còn lo là vị đồng chí này sẽ không vui vì đột nhiên lòi ra một cô vợ chưa cưới.
Bây giờ thế này đúng là xứng đáng với vai trò người lính của nhân dân, tinh thần trách nhiệm rất cao.
"Đồng chí Tiểu Kiều, lại đây nào."
Công an Ngô kéo Lâm Kiều tới.
Trong lòng Lâm Kiều đã biến ông chồng chưa cưới sĩ quan anh tuấn hiền lành trước mặt này trở thành con yêu quái cần thu phục, cho nên tâm trạng cô hiện giờ đã tốt hơn lúc vừa mới tới.
Chỉ là trong lòng không còn mong đợi gì đối với chuyện yêu đương nữa nên không còn cảm giác thẹn thùng xấu hổ của mấy nữ đồng chí khi gặp gỡ đối tượng, ngược lại còn hào phóng liếc nhìn vị đại boss này mấy lần.
Đôi mắt to tròn xoe tựa như biết nói chuyện.
Cố Hoa Viên vốn định nhìn cô một cái, bây giờ khẽ ho một tiếng, chìa tay ra cất giọng ấm áp: "Chào cô, đồng chí Lâm Tiểu Kiều. Tôi là Cố Hoa Viên."
Lâm Kiều vội vàng chìa tay ra: "Chào anh. Tôi là Lâm, Lâm Tiểu Kiều."
Ở trong mắt hai đồng chí công an, tình hình gặp gỡ của cặp đôi vợ chồng chưa cưới này như thế đã là vô cùng thuận lợi. Dù sao cũng chưa từng gặp mặt nhau, khách sáo thế này mới là bình thường.
Hơn nữa không chờ công an Ngô hỏi, Cố Hoa Viên đã chủ động nhắc tới vấn đề sắp xếp chỗ ăn chỗ ở cho Lâm Kiều.
Anh đã mượn một phòng trong khu nhà dành cho người nhà quân nhân, sau này đơn xin kết hôn xử lý xong xuôi rồi thì anh sẽ xin phòng riêng.
Về chuyện bao giờ làm đơn xin kết hôn, bao giờ kết hôn thì anh không nhắc tới. Cũng không ai hỏi anh.
Dù sao đây cũng coi như là chuyện riêng tư.
Lâm Kiều thì lại đã dỏng tai lên nghe ngóng một lúc, để ý cái này.
Theo cách nhìn của cô, kết hôn rồi là coi như đã hoàn thành nhiệm vụ, thế là cô có thể quay trở về.
Cho nên cô bép xép hỏi một câu: "Thế bao giờ thì kết hôn?"
Hai đồng chí công an: "..."
Cố Hoa Viên nhìn cô: "... Cố gắng nhanh nhất có thể."
Lúc này Lâm Kiều mới có vẻ yên tâm.
Đồng chí công an hơi lúng túng, công an Ngô cũng cười: "Đúng là phải gắng nhanh chút, hiện giờ hộ khẩu của đồng chí Tiểu Kiều vẫn còn ở huyện Tuy Nam, chuyện này không thể kéo dài được, kết hôn rồi cũng có thể chuyển khẩu."
Cố Hoa Viên gật đầu, đúng lúc lên tiếng mời họ ăn cơm.
Lợi dụng bộ đội cũng không hay cho lắm, hai người công an bảo là không cần khách sáo, chỉ cần thu xếp ổn thỏa cho đồng chí Lâm Tiểu Kiều là được, họ còn phải nhanh chóng trở về báo cáo kết quả công việc.
Lúc sắp ra về, công an Ngô kéo Lâm Kiều dặn dò, bảo sau này cô cứ yên tâm sinh sống ở đây: "Chị thấy anh chàng đại đội trưởng Cố này là người tốt, đồng chí Tiểu Kiều à, cuộc sống sau này của em chắc chắn sẽ tốt thôi."
Lâm Kiều lại nhìn Cố Hoa Viên, hoàn toàn không nhìn ra rốt cuộc vị này có chỗ nào nhìn ra được là tốt.
Cặp đôi mới gặp gỡ này cứ thế đứng ở cổng doanh trại đưa mắt nhìn hai đồng chí công an ngồi xe ngựa ra về.
Người ta đi rồi, hai người mới mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.