Thiên Kim Hào Môn Ở Thập Niên 60

Chương 21

Cố Hoa Viên bước nhanh tới khu người nhà quân nhân, mới tới gần nhà thì vợ của tiểu đoàn trưởng Vương ở cạnh nhà đã đi ra gọi anh lại: "Tiểu Cố à, nhìn đồng chí Tiểu Kiều giống như bị say xe khó chịu, vừa rồi cứ nôn ra nước chua mãi. Cậu để ý chút, nếu thật sự không ổn thì tới phòng y tế mua chút thuốc."

Cố Hoa Viên nghe vậy thì gật đầu: "Cảm ơn chị dâu. Lát nữa tôi sẽ dẫn cô ấy tới đó xem sao."

Vợ tiểu đoàn trưởng Vương cười vui vẻ: "Cảm ơn gì chứ, đều ở xa tới cả, cũng không phải dễ dàng gì."

Cố Hoa Viên cười gật đầu: "Cô ấy đi xe mất mấy ngày, đúng là không dễ dàng gì."

Chờ vợ tiểu đoàn trưởng Vương vào trong nhà rồi anh mới bưng thức ăn vào nhà.

Anh đặt thức ăn lên bàn xong rồi đi tìm Lâm Kiều ngay, vừa quay đầu lại thì thấy cô nằm thẳng đuột trên giường đất, hai mắt mở to, con ngươi còn chẳng hề động đậy.

Vẻ mặt kia trông hoàn toàn chẳng thiết sống nữa.

Thấy Lâm Kiều còn thở phập phồng, Cố Hoa Viên yên tâm, đến gần hai bước, “Đồng chí Lâm Tiểu Kiều, cô không thoải mái sao? Để tôi đưa cô đến chỗ bác sĩ.”

“Không cần, bác sĩ không cứu được tôi đâu.” Lâm Kiều bi thương nói.

Thực sự rất lạnh. Cô cảm tưởng như cái nhà vệ sinh kia đúng là cọng rơm cuối cùng đè chết cô.

Cô không thể chịu đựng được nữa, cho dù là một ngày cũng không thể. Thôi cứ thế này thì thà chết còn hơn sống không bằng chết.

Kế hoạch đúng là quá tinh vi, trò chơi vừa bắt đầu thì cô đã chịu thua rồi.

Nhưng Lâm Kiều cũng không cảm thấy mất mặt, dù gì quả đắng thế này chưa chắc ai cũng chịu nổi.

“Cô bị sao vậy, có chỗ nào không ổn thì cứ nói.” Cố Hoa Viên kiên trì hỏi.

Sau đó Lâm Kiều mới quay lại nhìn anh. Đôi mắt to tròn kia nhìn thẳng vào anh trong chốc lát, sau đó đột nhiên sáng lên, vội vàng ngồi dậy, "Kết hôn!"

Cố Hoa Viên: “....”

“Đúng, đúng vậy, chúng ta kết hôn đi.” Lâm Kiều cảm thấy mình có ý tưởng gì đó mãi không ra, rốt cuộc cũng thông suốt.

Chờ chết làm chi khi mà kết hôn cái là có thể xong việc?

Cố Hoa Viên thấy cô tung tăng nhảy từ trên giường xuống là biết người này đã ổn rồi.

Anh xoay người không để ý tới cô, dọn đồ ăn ra: “Nếu không có việc gì thì tới đây ăn cơm đi.”

Lâm Kiều còn đang hưng phấn thì nào còn bụng mà ăn. Với lại hồi nãy cô còn thấy ghê tởm cơ, càng không muốn ăn: “Không được, kết hôn trước đi, bây giờ không có gì quan trọng hơn hôn nhân."

Cố Hoa Viên ngồi ở mép bàn không để ý đến cô, cầm lên cái bánh bao đen nhấm nháp, vừa nhìn cô vừa ăn.

“Nói chuyện đi, khi nào thì kết hôn?” Lâm Kiều cũng ngồi đối diện anh, mắt to nhìn anh.

Cố Hoa Viên nuốt thức ăn, rồi hỏi: "Sao tự dưng lại vội vàng kết hôn vậy?"

Lâm Kiều nói: "Không phải đột nhiên, tôi cảm thấy thời mình tới rồi.”

"..." Tuy Cố Hoa Viên trong lòng có rất nhiều suy nghĩ, lúc này cũng hơi hơi bối rối.

Đây là lần đầu tiên anh thấy một đồng chí nữ nào vội vàng như vậy.

Anh nhẹ ho một tiếng, "Ăn trước đi, ăn xong nói chuyện."

Lâm Kiều bĩu môi bất mãn, kết hôn mà còn điều kiện nữa trời.

Nếu đây là thực tế, nếu cô nói là muốn kết hôn với một người nào đó, có ai mà không nhanh chóng xếp hàng chờ đợi?

Quả nhiên là NPC không có mắt nhìn mà.

Cô ủ rũ duỗi tay lấy, lấy xong thì ngây ngẩy cả người.

Cô nhìn chiếc bánh đen trong tay Cố Hoa Viên, rồi nhìn hai đĩa còn lại trên bàn.

Ngoài ra còn có cháo ngũ cốc với màu sắc phức tạp. Chắc là cháo …

Mấy thứ này có chắc là ăn được không? Ăn xong có bị tiêu chảy không nhỉ? Cô không muốn phải ôm WC nữa đâu.

Lâm Kiều từ chối. Hồi nãy bị gớm tới mức muốn nôn nên bây giờ cô cần thứ gì đó để ăn ngon miệng để khai vị.

Chứ không phải là một cái gì đó nhìn là hết muốn ăn.

Cảm giác đói nhưng vẫn buồn nôn đó khiến cô càng trở nên bắt bẻ mọi chuyện.

Cô nhắc nhở: “Thực ra khi khó chịu thì người ta cần ăn gì ngon để phục hồi nhanh hơn”.