Bến xe là một khoảng sân gạch đỏ cũ nát, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi dầu máy, giữa sân có vài chiếc ô tô đang đậu.
Nhìn từ xa trông giống hệt một đống sắt vụn.
Lâm Kiều trợn tròn mắt, không dám tin rằng xe này còn có thể chạy đường dài.
Xe kiểu này mà không báo phế đi sao?
Sự thật chứng minh rằng ngay cả xe này cô cũng không xứng được lên: "Tại sao chứ, tại sao người ta có thể lên xe mà tôi lại không lên được?" Đây là thế giới gì vậy chứ.
Có lẽ đây là lần đầu tiên đυ.ng phải một người hỏi mấy câu ngớ ngẩn như thế nên nhân viên soát vé tết tóc đuôi sam nghiêm túc hỏi: "Cô có đơn vị không? Có đơn vị thì tới đơn vị xin giấy chứng nhận, hoặc là tới tổ dân phố xin thư giới thiệu cũng được. Không có thư giới thiệu hoặc giấy chứng nhận của đơn vị thì không thể lên xe đường dài. Sao cả chuyện này mà đồng chí cũng không biết thế?"
Lâm Kiều cảm thấy bản thân mình ở trong mắt đối phương hiện giờ đã biến thành một kẻ ngu ngốc không hiểu quy định. Cô hơi mơ màng, mặt còn hơi nóng lên, thế là cúi đầu quay đi.
Ra khỏi bến xe, cô phàn nàn ngay với Phì Miêu: "... Đây là quy tắc phong tỏa bản đồ của trò chơi sao? Bây giờ tao chỉ có thể hoạt động trong phạm vi cái bản đồ này à?"
Tiểu Phì Miêu đáp: "Đừng có chuyện gì cũng đổ cho trò chơi, học hỏi nhiều hơn chút đi, tự đi tìm hiểu quy định pháp luật ở đây đi."
Lâm Kiều: "..."
"Vậy mày nói sơ qua cho tao nghe đi."
"Không được, tôi chỉ có thể nói cho cô nghe những nội dung chính của trò chơi, còn việc thích nghi với xã hội này vốn là quá trình cô hoàn thành nhiệm vụ của trò chơi. Nếu như tôi nhúng tay vào quá nhiều thì sẽ bị tính là ăn gian."
"Ăn gian thì sẽ thế nào?"
"Cũng chẳng thế nào cả, có lẽ chúng ta đều sẽ bị sét đánh."
Lâm Kiều run cầm cập, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời.
Cô không nghi ngờ trò chơi có năng lực này, dù sao trò chơi này cũng là do con người thiết lập nên, mấy chuyện như tạo sét đánh này thì chó kế hoạch biếи ŧɦái kia có thể làm được lắm.
Nhưng mà thế này cũng chẳng làm khó được cô.
Chẳng phải chỉ là không thể đi lên tỉnh thôi sao? Thế thì cô mua tạm bộ đồ mặc trước là được.
Kết quả là lại hào hứng đi vào cửa hàng bách hóa.
Cô nhân viên bán hàng kia vẫn đang cắn hạt dưa, thấy Lâm Kiều quay trở lại thì nhíu mày.
Lâm Kiều đi vào, ho một tiếng hắng giọng: "Vé bán hết rồi, tôi đang vội, tìm đại một bộ vậy."
Nhân viên bán hàng: "..." Tưởng cô giỏi cỡ nào. Lại còn tìm đại một bộ.
Lâm Kiều cẩn thận ngắm nghía, miễn cưỡng chọn một bộ đồ trông ra nề ra nếp, nghĩ bụng dù sao mọi người ở đây đều mặc thế cả, cũng không phải xấu lắm.
Nhân viên bán hàng lấy xuống, bảo: "Cái này lấy từ trên tỉnh về, cũng là mẫu mới của mùa này. Chất vải này cũng là loại tốt."
Lâm Kiều hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
"Hai mươi."
Hai mươi? Một bộ quần áo hai mươi tệ mà đáng để khen thế sao?
Lâm Kiều hào phóng móc ra một đống tiền từ trong ví, sau đó lựa ra hai mươi tệ.
Ái chà, đây là người lắm tiền đấy. Một bộ đồ hai mươi tệ mà mua chẳng thèm chớp mắt. Nhưng nhân viên bán hàng cũng không nhận tiền: "Đưa phiếu vải và phiếu công nghiệp cho tôi trước đã."
Lâm Kiều sửng sốt: "Cái gì?" Lại thêm cái thứ gì đây nữa?
"Phiếu vải, phiếu công nghiệp." Nhân viên bán hàng híp mắt nhìn cô: "Cô không có à? Không có còn đòi tới mua đồ gì chứ?" Không có phiếu mà còn đòi mua đồ?!
Ánh mắt của cô ta cứ như thể Lâm Kiều là một tên thổ phỉ đang chuẩn bị ăn cướp vậy.
"... Đương nhiên là tôi có rồi, tôi quên mang theo thôi." Lâm Kiều nhét tiền lại vào trong túi: "Đi vội quá nên quên mang theo. Tôi đi về lấy."
Sau đó thẳng lưng kiêu ngạo đi ra khỏi cửa hàng.
Chạy đi được một quãng xa rồi cô mới rũ vai xuống, thở ra một hơi: "Thật là mất mặt, mặt mũi đời này đều mất sạch trong cái trò chơi này rồi."
"Tôi phải học tập, tôi phải học tập."
Mặt mũi vẫn cần giữ nên không thể đi tìm người ta để học được. Đến mấy kiến thức cơ bản của cuộc sống thế này mà cũng không hiểu thì đương nhiên là bị người ta đối xử như kẻ ngốc rồi.
Cho nên lúc đi ngang qua sạp báo cô đã mua một đống báo.