Nhưng mà cũng vì chuyện này mà mấy hôm nay cô ăn đồ ăn trong huyện tới phát ngán luôn rồi, chỉ chờ đi tìm người thân nữa mà thôi.
Sau khi biết có tin tức của chồng chưa cưới, cô hào hứng hỏi: "Bao giờ thì có thể đi được?"
Công an Ngô nhìn khuôn mặt đã chăm sóc cho trắng nõn lên của cô, híp mắt cười nói: "Bên chỗ bọn chị đang sắp xếp rồi, tới lúc đó chị sẽ đưa em đi. Em cứ yên tâm, đồng chí chồng chưa cưới của em là một người quân nhân, mặc dù mới hơn hai mươi tuổi nhưng đã là cán bộ rồi. Cậu ấy là một đồng chí giải phóng quân có tư tưởng có giác ngộ." Còn mấy chuyện như trung đoàn mà anh trực thuộc đóng quân làm công tác xây dựng ở nơi rất khó khăn thì đều không phải là chuyện to tát gì.
Công an Ngô có tư tưởng có giác ngộ nhận thấy rằng đây là cống hiến cho sự nghiệp xây dựng tổ quốc, là sự nghiệp vĩ đại chứ không phải là chịu khổ.
Đồng chí Tiểu Kiều sắp bước lên con đường sự nghiệp vĩ đại, đây là một chuyện đáng vui mừng.
Trong lòng Lâm Kiều cũng rất vui mừng.
Đương nhiên phải thế rồi.
Đây là do cô tự chọn lựa cơ mà.
Mấy hôm nay cô theo Tiểu Phì Miêu nên khôn ra, lúc này còn giả vờ thẹn thùng: "Con người tốt là được."
Nữ công an đi rồi, Lâm Kiều vui mừng đi qua đi lại trong phòng, sau đó chuẩn bị đi mua vài bộ quần áo đẹp đẹp.
Hiện giờ đồn công an không còn hạn chế sự tự do của cô nữa.
Trước đó cô nóng lòng chờ tin, chẳng biết bao giờ mới mở được phó bản* nên cũng chẳng có tâm trạng đi dạo loanh quanh bên ngoài.
* Phó bản: thuật ngữ trong game nói về những khu vực đặc biệt mà khi có một số lượng người chơi nhất định bước vào thì sẽ sinh ra một bản sao mới của khu vực đó để những người chơi này được trải nghiệm mà không bị ảnh hưởng bởi nhóm người chơi khác, mỗi bản sao mới như vậy được gọi là một phó bản.
Bây giờ sắp phải lên đường rồi nên Lâm Kiều lập tức đi chuẩn bị ngay.
Trong tay cô vẫn còn chút tiền, bao gồm tiền lương hồi trước thân thể này đi làm thuê nhận được và chi phí ăn ở do bên phía công an đưa cho sau này.
Chỉ là vẫn hơi ít, cả hai khoản cộng lại chỉ có một trăm năm mươi tệ.
Nhưng mà chắc là cũng đủ để mua được vài bộ quần áo rẻ tiền. Dù sao cũng tốt hơn là bộ quần áo vá lỗ chỗ trên người hiện giờ.
Huyện Viễn An cũng chỉ có một cửa hàng bách hóa bán mấy thứ vải vóc và quần áo may sẵn.
Bản thân Lâm Kiều không biết may quần áo, mà dù có biết thì cũng không kịp nữa, cho nên cô hoàn toàn chẳng tính tới chuyện mua vải vóc mà chỉ đi xem đồ may sẵn.
Nhưng mà mấy bộ quần áo treo trên tường này cũng thật là... quê mùa quá.
Người ở đây hầu hết cũng gầy cả, thế mà tại sao áo nào cũng may eo rộng thùng thình thế chứ?
Nhân viên bán hàng đang nhai hạt dưa, thấy Lâm Kiều híp mắt ngắm quần áo rồi thỉnh thoảng lại nhấp môi lắc đầu thì trợn mắt lên hỏi: "Đồng chí, có mua không đấy?"
Đối với Lâm Kiều thì đã vào cửa hàng rồi thì sẽ không có chuyện ra về tay không.
Trước kia dù cô có không thích thì mua về nhà cất trong kho cũng chẳng sao.
Trước khi bước vào trò chơi này, trong phòng thay đồ bên cạnh vẫn còn cả đống quần áo chưa tháo mác đấy.
"Mua chứ!" Cô bày ra dáng vẻ lúc đi mua đồ hồi trước: "Lấy hết tất cả mẫu mới nhất của các cô ra đây."
Nhân viên bán hàng trợn to mắt, lần đầu tiên thấy có khách hàng còn ngang ngược hơn mình.
Sau đó chỉ chỉ lên tường: "Không phải bày hết trên đó rồi sao."
Lâm Kiều: "... Chỉ có từng này thôi á?"
Nhân viên bán hàng không vui lắm: "Sao nào, coi thường à. Coi thường thì lên trên tỉnh mà mua, trên đó nhiều kiểu nhiều dáng."
"Tỉnh ở chỗ nào? Có xa không?" Lâm Kiều thật sự hào hứng hỏi thăm.
Lại còn định đi thật cơ đấy. Nhân viên bán hàng đáp: "Không xa, đi xe bốn tiếng là tới nơi."
Bốn tiếng? Đủ để ra nước ngoài luôn rồi. Thế mà còn bảo không xa?
Lâm Kiều chậc lưỡi, nghĩ ngợi một lúc vẫn cảm thấy đẹp quan trọng hơn. Dù sao trước kia cũng không phải là cô chưa từng ra nước ngoài chỉ để mua sắm.
Thế là cô quay đi hỏi thăm xem bến xe ở chỗ nào. Huyện này không lớn nên đi bộ không lâu đã tới bến xe.