Thiên Kim Hào Môn Ở Thập Niên 60

Chương 12

Nữ công an còn chưa nói xong, Lâm Kiều lộ ra gương mặt đầy ý chí chiến đấu nói: “Cháu muốn đi tìm thông gia! “

“Cháu nhất định phải hoàn thành di nguyện của mẹ cháu!” Đánh bại trò chơi, sớm ngày qua cửa, đuổi con riêng, thừa kế gia sản!

Nữ công an: “……”

Lâm Kiều quyết định tìm thông gia, công an trong huyện tự nhiên chỉ có thể hỗ trợ cô tìm thông gia.

Đầu tiên, muốn điều tra quân nhân Cố phải có địa chỉ hiện nay mới được.

Thời buổi này không máy tính, điều tra không dễ dàng. Nhưng cũng may đơn vị quân đội và họ tên đều có. Cục trưởng Cục Công An tự mình đi một chuyến đến quân khu trong tỉnh tìm trợ giúp. Xem có thể hỏi thăm được cái gì không. Vừa khéo, mấy năm nay đối phương cũng lưu ý người nhà họ Lâm.

Đã sớm mời lãnh đạo của quân khu tỉnh giúp đỡ lưu ý, nói có người họ Lâm đến tìm thông gia cần giúp đỡ lưu ý. Lần này, để cho người bên kia trả lời.

Nhưng mà quân khu tỉnh không có vội vàng trả lời, mà là gọi điện thoại xác nhận chuyện này với gia đình họ Cố trước.

Hiện giờ, phó quân trưởng Cố không ở nhà, ông mang bộ đội một mực canh giữ ở biên cương bảo vệ non sông tổ quốc thật tốt.

Cho nên hôm nay là vợ của phó quân trưởng Cố ở nhà.

Người vợ nhà họ Cố này tên là Trương Văn Quyên, là bà nội trợ và là chủ gia đình, lúc nhận được cuộc điện thoại, bà vừa nấu cơm xong cho hai đứa nhỏ trong nhà.

Nhận được cuộc điện thoại này, còn tưởng là nghe nhầm. Sau đó mới nhớ ra, trước đó có nghe ông Cố đề cập tới. Trước đây, ông ấy đính hôn cho con trai. Sau đó bị thất lạc. Những năm qua, ông Cố sai người đi tìm, nhưng ban đầu ông cũng không biết quê quán của người ta ở đâu, chỉ biết là gia đình họ Lâm thôi.

Vậy thì đồng ý thôi.

Trong nháy mắt, Trương Văn Quyên suy nghĩ một chút rồi ra quyết định: “Có chuyện này, như vậy đi, tôi nói địa chỉ của Hoa Viên cho mấy người, các người nói đứa nhỏ đó tự mình đến …”

“Cũng không phải chúng tôi không đi tìm đứa nhỏ kia, chủ yếu là bây giờ tôi và ông Cố đều không đi được. Cũng không thể chậm trễ hai đứa kết hôn. Mấy người yên tâm, bên này tôi sẽ gọi điện thoại nói rõ ràng với Hoa Viên…”

“Đúng, phiền cậu nói địa chỉ cho đồng chí trên. Lần này đúng là gây thêm phiền phức cho mọi người rồi.”

Sau khi treo điện thoại, Trương Văn Quyên thở phào. Bà ngẫm lại những lời mình vừa nói một chút, cảm thấy bản thân không nói sai.

Đều bận rộn, đương nhiên không thể đi được. Ông Cố không có ở nhà, nếu đứa nhỏ đến, bà cũng không biết. Bà càng không có thời gian chăm sóc.

Về phần để cho đứa nhỏ kia tự mình đi tìm Cố Hoa Viên, trước mắt chuyện đính hôn của hắn, bà là mẹ kế có thể quản bao nhiêu?

Nếu như ông Cố ở nhà, khẳng định cũng ủng hộ nó.

Dù sao bà không định dính vào.

Cho dù sau này, Hoa Viên cưới vợ từng là hầu gái trong nhà tư bản, vậy thì đó là quyết định của hắn.

Sau khi Hoa Viên kết hôn, ông Cố không cần phải bận tâm đến hắn. Ông có thể để nhiều tâm tư hơn vào gia đình nhỏ của họ.

Trương Văn Quyên nhẹ nhàng cười, ngâm nga bài hát rồi đi chăm sóc hai đứa nhỏ ăn cơm.

Đã có địa chỉ, người trong huyện cũng dễ tìm. Trực tiếp đưa người đi, coi như là việc lớn đã hoàn thành.

Cuối cùng chuyện này cũng có kết quả, toàn bộ đồng chí trong Cục Công An đều cảm thấy nhẹ nhõm. Họ cảm thấy họ đang thúc đẩy cho một chuyện tốt.

.Cục trưởng cho nữ công an tiếp xúc với Lâm Kiều nhiều nhất, chính là người công an họ Ngô tự mình thông báo toàn bộ tin tức tốt cho Lâm Kiều, hơn nữa nhanh chóng chuyển giao công việc, sau đó đưa con cái của liệt sĩ này lên đường tìm thông gia.

Hai ngày này, trong huyện, Lâm Kiều nỗ lực ăn cơm để chăm sóc bản thân trở nên đẹp hơn, cố gắng khiến cho vị kia vừa thấy đã yêu cô trong trò chơi tình duyên, rễ tình đâm sâu, sau đó hai người nhanh chóng trở thành cặp đôi thần tiên yêu nhau, để nhanh chóng thông qua trò chơi.