Lúc về tới nhà khách, nhân viên lễ tân của nhà khách thấy cô ôm báo thì ngạc nhiên hỏi: "Cô đọc báo hiểu được sao?"
Lâm Kiều thản nhiên: "Kỳ lạ lắm sao?" Cô cũng đâu phải tên ngốc!
Nhân viên phục vụ: "..." Người hầu trong nhà của nhà tư bản mà cũng biết chữ, chuyện này chẳng phải lạ lắm sao? Hay là bây giờ muốn làm người hầu cho nhà tư bản cũng phải có học thức.
Lâm Kiều thì cho rằng đọc báo dễ vào đầu hơn là đọc sách. Có thể đọc vài tin tức xã hội cũng có thể đọc vài tin lá cải.
Đương nhiên báo thời giờ chẳng có tin lá cải gì, trong báo đều là tin tức của các đơn vị với mấy quy định mới.
Lâm Kiều cố gắng tìm kiếm một số tin tức mà mình cần dùng tới từ trong báo.
Ví dụ như trên tỉnh quyết định nâng cao lượng cung ứng cho dân trong tỉnh, lượng dầu ăn hằng tháng được nâng từ hai lạng ban đầu lên ba lạng.
Lượng lương thực cung ứng cũng tăng thêm hai ký rưỡi.
Lâm Kiều đọc tin này mới biết hóa ra bây giờ ăn cơm cũng có giới hạn.
Lâm Kiều vừa ngáp vừa đọc báo, nội dung nửa đoán nửa hiểu, cũng coi như đã lần ra được vài quy tắc trò chơi... Ừ thì là vài quy định pháp luật ở đây.
Ra ngoài thì phải có giấy chứng nhận, mua đồ thì phải có phiếu. Hơn nữa còn không phải là muốn bao nhiêu phiếu thì có bấy nhiêu phiếu mà là mỗi người chỉ có một số lượng nhất định.
Mà nguồn gốc của phiếu thì là do đơn vị phát cho.
Nếu như không có đơn vị thì do tổ chức chính quyền ở nơi đăng ký hộ khẩu cung cấp cho.
Hộ khẩu của Lâm Kiều khi trước là ở đại đội nhà họ Lâm, có phiếu hay không có lẽ cũng chẳng rõ ràng.
Dù sao Lâm Kiều cũng hiểu rõ được một điều, bây giờ đừng nói tới chuyện mua quần áo, ngay cả một trăm tệ trong tay cô muốn tiêu cũng khó.
Cô chán nản thở dài: "Có lẽ đây chính là vận mệnh. Dù tao ở đâu thì cũng rơi vào cảnh tiền tiêu không hết."
"Cũng may tao có tình duyên trong trò chơi, có thể tặng trang bị cho tao." Trong lòng Lâm Kiều không hề thấy ngại, trước kia lúc chơi trò chơi cô cũng đều tặng người ta trang bị tình duyên.
Phì Miêu: "..."
Hôm sau trời vừa sáng công an Ngô đã tới đón Lâm Kiều. Để nhanh chóng giúp Lâm Kiều tìm được người thân, cô ấy đã tăng ca để bàn giao cho xong công việc rồi tự mình đưa Lâm Kiều tới trung đoàn nào đó ở vùng tây bắc xa xôi tìm người thân.
Lâm Kiều vô cùng kích động, cuối cùng cũng bước lên con đường mở ra phó bản.
Chỉ là con đường này hơi khó đi...
Trải qua bảy ngày bôn ba, Lâm Kiều cảm thấy mình giống như đã đi hết quãng đường của nửa đời trước.
Cả đoạn đường cứ nôn nôn mửa mửa, tính ra cũng tiết kiệm được rất nhiều đồ ăn, cũng chẳng ăn đến món lương khô còn khó ăn hơn mấy món được ăn ở trong huyện.
Nếu không có Phì Miêu hỗ trợ thì cái khuôn mặt vất vả lắm mới chăm được chắc đã gầy khô mất rồi.
Nếu không phải trong lòng vẫn luôn ấp ủ niềm tin rằng gặp được tình duyên rồi sẽ có được một cuộc sống tốt thì Lâm Kiều cảm thấy mình đã không trụ nổi, nằm lăn ra đó kết thúc trò chơi luôn rồi.
Đây thật sự không phải chuyện cho con người làm mà.
Nữ công an đi cùng còn động viên cô rằng: "Em thế này là do trước giờ chưa đi xa thôi, sau này quen rồi sẽ đỡ hơn." Dù sao sau này ở trung đoàn muốn mua cái gì cũng không tránh khỏi phải đi xe. Đồng chí Tiểu Kiều thế này là do ít ra ngoài thôi, cũng do bọn tư bản ác độc kia cả, chúng đã trói chân người dân, khiến họ không thích nghi được với xã hội.
Lâm Kiều ra sức lắc đầu, không không không, cô không muốn quen đâu.
Tới cái huyện tên là Tuy Nam này, Lâm Kiều chỉ có một cảm giác là ở đây còn chẳng bằng huyện Viễn An.
Dù gì ở huyện Viễn An còn có thể nhìn thấy núi non cây cối, mà ở đây sao lại có cảm giác... thiếu thiếu cái gì đó?
Nhà cửa trong huyện lại vẫn còn nhà đất.
Màu da trên khuôn mặt ở đây cũng không giống ở huyện Viễn An. Người dân ở huyện Viễn An có màu da vàng do thiếu dinh dưỡng, da ở đây còn sẫm hơn cả màu vàng, hơi đen đen, lại còn thô ráp nữa.
"Đây chỉ là trạm trung chuyển thôi đúng không, lát nữa chắc chắn chúng ta sẽ đổi sang một cái xe khác để tới một thành phố lớn xinh đẹp có trung tâm thương mại có rạp chiếu phim đúng không?"