Thiên Kim Hào Môn Ở Thập Niên 60

Chương 7

Lâm Kiều lập tức nhíu mày, trong lòng đang suy đoán lời con mèo này nói là thật hay giả.

Chưa kịp suy nghĩ xong, cô liền cảm giác có người chụp vào cánh tay. Nháy mắt cô liền rời khỏi không gian của trò chơi, khôi phục lại ý thức.

Thời điểm mở mắt ra cô còn có chút hoảng hốt.

Chờ đến một lúc sau, khi nhìn rõ ràng cảnh vật trước mặt, cô hoảng sợ, theo bản năng dựa vào phía sau.

Thì ra là người cảnh sát phụ trách thẩm vấn đã đi đến trước mặt cô, đang nghiêm túc nhìn.

NPC của trò chơi này thật sự rất chân thật, ánh mắt sắc bén từ viên cảnh sát khiến Lâm Kiều có chút ảo giác đây không phải là trò chơi.

Thấy Lâm Kiều đã tỉnh lại, người cảnh sát già mặt mày nghiêm túc, nỗ lực nghẹn ra một nụ cười mà ông ta cho là hòa ái, dễ gần: “Ở chỗ này mà còn ngủ được?”

Lâm Kiều: “Ta đã mấy ngày không ngủ rồi.” Ước chừng ba ngày!

Vị cảnh sát liền cười tự nhiên hơn một chút, “Đồng chí nhỏ, không cần sợ hãi, ta chỉ là đơn giản hỏi một chút quá trình, không cần sợ hãi.”

Lâm Kiều gật gật đầu.

Sau đó trong đầu lại hỏi mèo mập, “Làm sao bây giờ?”

Mèo mập, “Ngươi bình tĩnh coi. Đến thời khắc mấu chốt ta còn có thể giúp ngươi một chút.”

Lâm Kiều lúc này mới thả lỏng một chút, trong lòng cô nghĩ rằng con mèo mập này hẳn là không tiếp tục hố cô, nếu không mọi người sẽ cùng nhau bị xóa sổ.

Vị cảnh sát già đưa Lâm Kiều đi đến phòng thẩm vấn bên cạnh, hai người ngồi đối diện nhau.

Rồi vị nữ cảnh sát còn rót cho Lâm Kiều một cốc nước.

Lâm Kiều bê cốc lên miệng uống một ngụm, sau đó trong lòng liên tục cảm thán, trong trò chơi uống nước cùng với ở hiện thực uống nước thật là quá giống nhau. Thậm chí, cô còn cảm nhận được dòng nước ấm đang chảy vào trong bụng.

Vị công an mở quyển sổ ra, lấy bút, “Khụ khụ, cô là đồng chí Lâm Tiểu Kiều đúng không?”

Lâm Kiều mới phải ứng lại, đây là tên bây giờ của chính cô, sau đó gật gật đầu: “Đúng vậy.”

“ Theo như những người hầu ở trong Tống gia, thì ngươi mới được vài tuổi đã bị bán vào đây, đi theo Tống gia tiểu thư-Tống Văn cùng nhau sinh hoạt”

Vì nghi ngờ, nên vị cảnh sát này cố ý hỏi một số chi tiết cụ thể liên quan đến Lâm Kiều.

Tin tức mà cảnh sát thu được đến tay thật ra rất đúng, xác thực là có người như vậy, nhưng mà vì là đi theo để chăm sóc đại tiểu thư, nên rất ít khi tiếp xúc với mọi người.

“Ngươi có thể nói rõ cụ thể là ngày thường làm những công việc gì không?”

Lâm Kiều làm sao mà biết được, biết cũng chỉ biết đại khái, đâu biết được chi tiết là gì. Nên cô thử nói: “Cùng đại tiểu thư đọc, chơi, ăn,…….” Trợ lí sinh hoạt trước đây của cô cũng chỉ làm có từng ấy.

Cảnh sát: “……….”

Cảnh sát liền tự mình khai thông một chút, đây phỏng chừng giống như thư đồng này nọ kia ở trong xã hội cũ. Thấy được lão Tống gia này còn rất chú ý.

Nhưng mà cũng phải nói đứa nhỏ này rất may mắn, “Nói như vậy, ngươi cùng Tống gia tình cảm rất tốt.”

Lâm Kiều còn chưa kịp nói, trong đầu liền vang lên một âm thanh: “Có bẫy có bẫy, cẩn thận, lập tức phủ nhận quan hệ,lập tức!”

Lâm Kiều: “…………..”

Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?

Lúc này, trong đầu đột nhiên vang lên tiếng nhạc đau thương: “Bắp cải nhỏ……mặt đất màu vàng…..”

Lâm Kiều nghe đến đây đôi mắt đều đỏ hết lên, này quả thực là đang hát về cô, từ nhỏ đã không có mẹ bên cạnh, lớn lên lại bị chính cha ruột bỏ rơi.

“Không có ai thật sự đối tốt với ta.” Lâm Kiều khóc không ra hơi.

Vị cảnh sát già cùng nữ cảnh sát bên cạnh đều ngây ngẩn cả người.

Nhìn bộ dáng Lâm Kiều khóc, đôi mắt đều đỏ hết cả lên, nội tâm ít nhiều đều có chút xúc động.

Lâm Kiều này từ nhỏ cũng là một cô nhi, mới mấy tuổi đã bị bán vào Tống gia, cũng là một đứa nhỏ mệnh khổ.

Cảm xúc Lâm Kiều bị khơi lên, mèo mập liền đưa một câu lời kịch cho cô, cô thanh âm nức nở nói: “Chúng ta cũng là đi làm người ở cho người ta, ai lại đối đãi với người ở ngang hàng đây?”