Thiên Kim Hào Môn Ở Thập Niên 60

Chương 8

Lời này lại xứng với khuôn mặt suy dinh dưỡng kia của cô, tức khắc làm lòng người chua xót.

Nữ cảnh sát nói: “Đội trưởng Cao, đồng chí nhỏ này hộ khẩu cũng là ở trong huyện của chúng ta, chúng ta bên này rất nhanh cũng có thể điều đến tư liệu hộ tịch của cô ấy, tìm được người cùng quê quán đứa trẻ này.” Ý là nếu là hoài nghi thân phận thì thật ra cũng có thể ngầm điều tra.

Đội trưởng Cao gật gật đầu, lại hỏi: “Trước khi người Tống gia rời đi, ngươi có cảm giác được cái gì không bình thường không?”

Lâm Kiều mếu máo lắc đầu, “Không biết, cái gì cũng không biết.”

Cô đây không phải là nói dối, cô thật sự cái gì cũng không biết.

Đội trưởng Cao tuy rằng không quá am hiểu về tâm lí học các thứ, nhưng cũng là có chút kinh nghiệm của người làm trong nghề, cũng tham gia qua các vụ án. Cho nên đối với phương diện này thật ra cũng có chút hiểu biết.

Hắn quan sát một lúc, không nhìn ra được biểu tình nói dối của Lâm Kiều. Trong lòng mới tin tưởng, đứa nhỏ này chính là số khổ, từ nhỏ đã phải làm người hầu cho người ta.

Lại không hỏi thêm nhiều vấn đề nữa, cuộc thẩm vấn kết thúc.

Trước khi đi, nữ cảnh sát an ủi Lâm Kiều, tỏ vẻ lần sau cô sẽ tự do, sẽ mau chóng an bài đồng hương với cô lại đây đón cô, về sau không cần phải đi chăm sóc người khác nữa.

Lâm Kiều hỏi: “Khi nào tôi mới có thể rời đi?”

Cô còn muốn đi tìm người thân đây này.

Nữ cảnh sát nói, “Có khả năng phải đợi mấy ngày, có chủ thủ tục vẫn cần phải hoàn thành.”

Trên thực tế là sẽ có lần kiểm tra hộ khẩu cuối cùng, xác nhận hoàn toàn những người này không có vấn đề rồi mới được thả.

Tuy nhiên, mặc dù vẫn còn là nghi phạm nhưng vì không có bằng chứng xác thực nên Lâm Kiều và những người khác được bố trí ở nhà khách trong huyện đàng hoàng.

Vì để phòng ngừa có người trung gian, Lâm Kiều và những người khác đều được an bài phòng đơn.

Trở lại trong phòng, Lâm Kiều nghe mùi ẩm mốc, theo bản năng bịt mũi lại, trong lòng kinh ngạc cảm thán thế giới này quá chân thật. Mèo mập hữu khí vô lực nói: “Người chơi, cô cần sớm một chút tiếp thu hiện thực này, cô hiện tại chính là ở bên trong một thế giới chân thật.”

Lâm Kiều lười nhác nằm lên giường. Khăn trải giường là chăn vải thô, có chút thô ráp, Cô vẫn chưa kịp thích ứng, xê dịch vị trí, miễn cưỡng làm quen một chút: "Sớm biết thế này, ta liền mang một quyển sách lịch sử vào, không chừng có thể phát huy được công dụng, nói cho những người trên cao kia một chút thông tin của tương lai.” Lâm Kiều cũng là người hay xem tiểu thuyết, cảm thấy rất có tính tham khảo.

“Mang vào cũng vô dụng, tuy rằng đây là lấy bối cảnh những năm 60 của Tân Hoa quốc nhưng cũng không phải lịch sử chân thực, mà là lấy tiểu thuyết cải biên thành trò chơi. Vì kiến thức của tác giả viết tiểu thuyết còn hạn chế, nhiều sự kiện lịch sử còn không chính xác. Mặt khác, nếu như có sách lịch sử, đối phương vì cái gì mà lại cần một người vô tích sự như cô.” Người chơi, đọc nhiều sách lên một tí!

“Cái trò chơi chết dẫm này thật sự không phải con người, vì sao tiêu chuẩn chọn người chơi lại thấp thế?!”

Lâm Kiều: “…….!!!!!” Cô đến cuối cùng vẫn là bị người ta ghét bỏ rồi