Lục Nhiễu đang ở trước cửa Cận Nam Dữ, ngẩn người không biết có nên gõ cửa hay không, nghĩ đến chuyện lúc trước cô cảm thấy khá buồn cười, nếu không phải do anh đã bị đánh thuốc mê và không có người phụ nữ nào giải quyết, có lẽ anh sẽ không tìm cô và cũng Không có 5 năm sau đó.
Thật ra, ngay từ đầu hai người không nên ở cùng nhau, lúc đó sau khi nhìn tháy anh bị hạ thuốc nên gọi một cô gái nào đó để anh giải quyết , thì đã không có chuyện gì xảy ra.
Lục Nhiễu hít sâu một hơi, đang định gõ cửa thì đột nhiên mở ra.
Sau khi cận Nam Dữ mở cửa, anh nhìn cô với vẻ mặt u ám, nãy giờ anh đã nhìn chằm chằm vào cô qua mắt mèo, anh không biết người phụ nữ này đang làm cái quái gì, cô chỉ đứng ở cửa mà không cần vào.
Nhìn thấy cô ở trước mặt mình với vẻ mặt mất tập trung, khuôn mặt u ám lớn tiếng nói với cô: "Cô ngẩn người ra cửa làm gì vậy? Không biết sao di vào sao ? Sao cô không vào đây nhanh đi?."
Nghe những lời anh ta nói, Lục Nhiễu muốn bóp cổ anh cho đến chết.
Thật sự quá vô tình , cô đẩy anh ra, bước đi vào, tức giận hỏi anh: "Anh thu dọn đồ lót của tôi chưa, đưa cho tôi , tôi phải đi về ."
Lục Nhiễu nhìn trong phòng khách không có túi đồ nào , huống chi là qυầи ɭóŧ, ước chừng còn ở trên lầu, chính mình đi thu dọn đồ vật, dựa vào anh cũng không đáng tin cậy.
Cận Nam Dữ đi đến trước mặt cô, nắm tay cô và ngăn cô đi lên, kéo cô xuống khi cô bước lên cầu thang, đặt cô vào lòng và một tay giữ cô. Hai người họ rất gần nhau, đôi môi mát lạnh của Cận Nam Dữ phun lên mặt cô, có chút tức giận: cô vội vàng làm gì? Gấp đến nỗi muốn phủi sạch quan hệ , cô có thể giải thích rõ ràng quan hệ giữa em và anh ta là gì được không? Tại sao đột nhiên lại đi ở chung phòng với người đàn ông khác? Thậm chí không cần ở chung phòng mà lại phải làm việc với một người đàn ông. Cô muốn chọc tức tôi đúng không? Đó là một người đàn ông trông như thế nào như thế nào? Cô đã ngủ với anh ta sao ?"
Lục Nhiễu bị giọng điệu của anh làm cho chán ghét, anh ngủ với phụ nữ khác còn tưởng rằng cô cũng phải giống anh sao?
Gặp ai cũng ngủ? Anh nghĩ ai cũng tϊиɧ ŧяùиɠ song lên não giống anh sao.
Lục Nhiễu ghét bị giam cầm trong vòng tay của anh như thế này, rất muốn bẻ tay anh ra, nhưng anh quá mạnh mẽ nên vẫn ôm chặt lấy cô, Lục Nhiễu không thể thoát ra, trừng mắt nhìn anh chằm chằm: "anh buông tôi ra . Có phải là do đồn cảnh sát chưa đợi đủ, anh còn muốn tôi gọi cảnh sát sao? Tôi đã nói chúng ta chia tay rồi, hiện tại tôi không liên quan gì đến anh, thả tôi ra! "
“Em nói chia tay thì tôi phải đồng ý sao?” Cận Nam Dữ véo eo cô rồi siết chặt, thấy cô không nghe lời, anh bế cô lên, ném cô lên sô pha, đè cô xuống ghế. Đưa tay bóp chặt chân cô, "Lục Nhiễu hôm nay em phải cho tôi một lý do, tại sao em lại chia tay với tôi ? Lý do không hợp lệ, em không thể chia tay tôi , em ngoan ngoãn về nhà đi!"
Lục Nhiễu thực sự ghét thái độ độc đoán của anh, lúc nào cũng bắt cô phải phục tùng anh.
Cô muốn đá anh ra nhưng không thể động tay động chân được nữa, nhìn vẻ mặt anh, Lục Nhiễu thỏa hiệp không vùng vẫy, Cận Nam Dữ nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm, hai người nhìn nhau.
Cô chợt nghĩ đến vòng bạn bè của Lam Âm đăng lên.
Ngay lập tức cô trở nên thất vọng, nhìn anh cười và nói: "Cận Nam Dữ, không phải anh chỉ muốn biết tại sao tôi lại chia tay với anh sao? Vậy thì tôi sẽ nói cho anh biết, bởi vì người tôi thật sự thích đã trở lại. Không phải lúc trước tôi đã nói là thích anh sao? Thực ra thì tôi chưa từng thích anh. Người tôi thích là bạn tốt của anh. Người bạn tốt của anh từ thời trung học, Mộ Lâm , lúc đó tôi luôn phải lòng anh ấy. Tôi sợ anh ấy biết nên mới lợi dụng anh, giờ anh ấy quay lại nên tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội này, người tôi muốn ở bên là anh ấy, Tôi thích anh ấy, vì vậy tôi muốn theo đuổi anh ấy, tôi muốn ở bên anh ấy, tôi muốn kết hôn với anh ấy và có con, lý do của tôi rất đơn giản, vậy bây giờ anh có thể buông tôi ra được không? ”
Khi Lục Nhiễu nói ra lời này, trái tim cô như đập loạn nhịp, cũng không biết tại sao lại đột nhiên nghĩ ra lý do như vậy.
Cận Nam Dữ không ngờ đây là lý do, nhìn vẻ mặt kɧıêυ ҡɧí©ɧ của cô, sắc mặt dần trở nên lạnh lùng.
Không khí đột nhiên trầm xuống vài điểm, Lục nhiễu cảm giác được gió lạnh thổi qua, thật là khϊếp sợ.
Cận Nam Dữ buông tay cô ra, kéo cô từ trên ghế sô pha lên, giễu cợt nhìn cô, nhưng lại gằn từng chữ: "con mẹ nó, lục Nhiễu, nếu thật sự thích anh ta, em còn mở rộng chân trong năm năm để Tôi thao em sao? bức em cũng đã bị tôi thao lỏng , giờ lại nói không thích tôi?"
Lục Nhiễu nghe xong càng thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh : "Vậy thì sao, anh ấy rời đi , tôi không thể tìm một người đàn ông để trút bỏ tâm tư thân thể sao? Dù sao tôi cũng là một người phụ nữ bình thường , tôi cũng có ham muốn của bản thân . Người đàn ông tôi yêu không thể thao tôi, tôi không thể tìm được một người đàn ông thao tôi sao? Hơn nữa, khi ở bên nhau, chúng tôi đều đạt được điều mình muốn. Lam Âm đi rồi, anh cần đàn bà giải quyết. . Mộ Lâm đi rồi, tôi cũng vậy , cần người giải quyết. Vậy bây giờ chúng ta nên chia cách hòa bình, dù sao thì Lam Âm và Mộ Lâm cũng đã trở về."
Cận Nam Dữ nhìn cô với đôi mắt đặc biệt u ám, nhìn chằm chằm vào cô mà không có phản ứng.
Lục Nhiễu sợ ánh mắt như muốn ăn thịt của anh . Vì vậy cô nhanh chóng thoát ra khỏi anh , từ trên sô pha đứng dậy đi lên lầu, đem đồ của mình đem đồ của mình cất đi, tự nhiên không liên quan gì đến anh.
Cô lên lầu nhìn xung quanh.
Cô hoàn toàn không thấy đồ lót của mình ở đâu , trên ban công cũng như trong tủ quần áo này. Chán nản, cô xuống nhà và hỏi Cận Nam Dữ "Đồ lót của tôi đâu?"
Cận Nam Dữ bây giờ đang ngồi trên ghế sô pha nghe thấy những gì anh ta nói, nhìn lên cô, nói một cách tức giận, "Tôi không biết."
Lục Nhiễu suýt nữa phun ra một ngụm máu , tức giận đến cực điểm, "anh nói qυầи ɭóŧ của tôi còn ở nhà anh , cho nên kêu tôi đến lấy, tôi hiện tại tới đây, anh nói anh không biết, anh đã để nó ở đâu? "
Giọng điệu của Cận Nam Dữ cũng trở nên nghiêm túc: "Mối quan hệ của tôi với cô là gì? hỏi tôi về nội y của cô, cô là ai? Tôi có thể biết sao ? Cô có thể hỏi người mà cô thích , nếu cô không thích tôi, hãy hỏi tôi làm gì ?"
Lục Nhiễu: "..." Anh đúng là một người đàn ông vô lý, cô không nên đến đây để bị chọc tức.
Lục Nhiễu không định đòi nữa nên tức giận bỏ đi: "Vậy thì tôi không muốn nữa , anh tìm được thì cứ vứt đi, dù bị những tên vô gia cư nhặt được tôi cũng không sợ vì tôi sẽ không mặc nó sau này . Dù sao họ muon dùng qυầи ɭóŧ tôi an ủi có thể giúp họ bắn ra được coi nhu tôi làm được một việc tôi đi."
Sau khi Lục Nhiễu tàn nhẫn nói xong, cô liền rời đi, khi đi ra ngoài, cô nặng nề đóng cửa lại.
Cận Nam Dữ ngồi im lặng trên ghế sofa , yến hầu lăn lộn lên xuống ,cổ họng khô khốc. Anh rất tức giận, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, gân guốc trên mu bàn tay bật ra. Anh tức giận thì thào nói: "Lục Nhiễu, đồ dối trá."
...