Đạo Sĩ Núi Thất Sơn.

Chương 3: Lần Đầu Bắt Ma

Sau khi rời khỏi Thất Sơn Dương, Dương đến một khu rừng. Trời lúc này đã sắp trưa, tuy vậy, khu rừng này vẫn có âm khí rất nặng, phong thuỷ cũng không tốt vì bị cây che hết dương khí, nhưng kể cả vậy cũng không thể có nhiều âm khí đến vậy. Nhưng thân là đạo sĩ, Dương cũng ở lại mà không suy nghĩ nhiều. Cậu lấy trong túi một miếng bánh mì kẹp, nhai ngấu nghiến. Sau khi ăn xong, cậu đang tính lên đường thì lại đứng đơ người. Không phải vì câu sợ hay gì, mà là cậu có đang phân vân có nên trừ tà cho nơi này hay không. Nhưng một lúc sau, Dương cũng phải đi tiếp, vì nếu ở buổi đêm ở đây chắc cậu cũng toang. Trời cũng tối, Dương vẫn đang đi trên một cong đường vắng vẻ, trời rất tối khiến cậu không nhìn thấy đường. Bỗng đang ngó nhìn xung quanh thì cậu nghe thấy trong đầu có tiếng:

- Cẩn thận, Dương. Xung quanh có sát khí và âm khí rất nặng.

Hoá ra là giọng của sư phụ phụ. Dương đứng im, bắt đầu kiểm tra xung quanh. Cậu liền cầm lấy một cái chuông, lắc đều, tiếng chuông nghe lên rất rợn người, cậu cứ đứng như vậy, vẫn lắc chiếc chuông. Rồi một lúc sau, bỗng có tiếng nói của sư phụ:

- Chà, Dương, có mấy vị khách không mời mà đến kìa!

Xung quanh Dương có rất nhiều những linh hồn tà ác. Bọn chúng đang lâm le xơi tái Dương. Một tên bõng cất tiếng nói:

- Khà, có một thằng đạo sĩ thôi đang đứng đây này, chắc mình xơi tái nó luôn nhỉ!

Những ác ma khác thì đồng ý, bọn chúng reo hò, liên tục gầm gừ đòi xơi tái Dương. Dương điềm tĩnh, liền lấy thanh kiếm làm bằng gỗ đoan ra. Làm thế phòng thủ, miệng quát lớn:

- Chúng mày là ai, sao lại dám cả gan động đến ta. Trả lời mau!

- Bọn tao thích thế đấy, mày làm được gì nào, tính gϊếŧ ta bằng thanh kiếm đó à. Mơ đi thằng nhãi!

- Anh em, lên!

Bọn chúng ào ào lao đến, Dương lấy trên tay một lá bùa, đưa ra trước mặt rồi đặt câu thần chú:

- Âm dương thống nhất, hôm nay có kẻ dám lên dương giới làm hại con người, đắc tội lớn. Giải phóng linh lực, xuất chiêu. Diệt!

Bỗng xung quanh dương hiện ra một hình bát quái, ngũ hành thay nhau xoay chuyển. Cậu phi lá bùa lên trời cao, lá bùa bỗng cháy hừng hực nhưng không có một đống tro tàn nào rơi xuống. Rồi một luồng ánh sáng hiện ra, diệt hết bọn yêu ma kia.

Bọn yêu ma kia bị thiêu cháy, đau đớn rít lên. Bọn chúng phát ra một âm thanh ồm ồm một cách đáng sợ:

- Thằng nhãi, đợi đấy, bọn tao sẽ quay trở lại báo thù!

Rồi bọn chúng biến mất trong màn đêm. Dương thì dần dần ngã xuống vì kiệt sức.

Một lúc sau, có một nhóm lính từ trong nhà dân đi ra thì thấy Dương nằm vật vã liền hét lớn:

- Có người ngoài này, có ai không? Cứu với!