Đạo Sĩ Núi Thất Sơn.

Chương 4: Đạo Sĩ Xuất Trận

Dương nghe thấy tiếng gọi xung quanh tai mình, cảm giác như anh vừa từ cõi chết trở về vậy. Anh giật mình, bật người dậy, xung quanh toàn là người với người, vẻ mặt trông có vẻ vui mừng lắm. Bỗng có một anh lính nói:- Chúng tôi nhìn thấy anh nằm ngoài kia, trong khi trời lạnh thế này, anh bị bọn Mĩ truy đuổi à, hay là sao?

Dương trả lời:

- Không có gì đâu, tôi chỉ là người thường qua đây, trên đường kiệt sức mà bất tỉnh thôi!

- Hoá ra là vậy, tôi cứ tưởng anh chết rồi cơ, may quá!

Dương nhìn một lượt, có một vài người dân thường cùng mấy anh lính Việt Nam Giải Phóng bên cạnh.

Dương nhìn ra ngoài cửa sổ, bây giờ đã tầm 4-5 giờ sáng, anh nhìn lên cuốn lịch, thấy bây giờ đã là ngày mùng 10, tháng 7 âm. Rõ ràng là lúc anh bị bất tỉnh là vào ngày 7 cơ mà, theo lời mọi người kể lại thì anh đã bất tỉnh được 3 ngày rồi. Không có dấu hiệu sự sống nào quanh người anh cả. Nhưng bỗng hôm nay anh lại tỉnh dậy một cách kì diệu.

Bây giờ là thời chống Mĩ, có rất nhiều người chết cả quân ta và quân địch, cho nên âm khí rất nặng. Tuy vậy, anh lại thấy một luồng âm khí khác mạnh hơn tất cả những cái còn lại, anh còn cảm nhận được chút sát khí từ cái luồng âm khí đó.

Anh bất giác nhìn ra xa, bỗng mắt Âm Dương của anh được khai mở, một cảnh tượng kinh hoàng hiện ra trước mắt anh. Một đống ác linh đang đứng ngoài, bám vào cửa sổ, một số còn đứng từ xa nhìn chằm chằm vào căn nhà. Anh biết chủ yếu nhưng người lính là chết oan, hoặc chưa được gặp lại gia đình, cũng có thể là do đây là tháng 7 âm lịch, Quỷ Môn Quan mở cho nên có rất nhiều âm hồn đang hiện hữu trên dương gian này.

Dương đứng phắt dậy, mọi người bị làm cho kinh hồn, giật hết cả mình Dương nói:

- Các đồng chí, hôm nay có trận đánh nào xảy ra ở đây không?

- Dạ, có. Có ạ, hôm nay anh em chúng tôi chặn đánh bọn Mĩ - Nguỵ, anh em du kích chúng em tập kích rồi bắn chúng nó, gϊếŧ hết được tướng địch, còn một số thằng lính Mĩ thì chạy được ạ!

- Ra là vậy, bảo sao bên ngoài nhiều hồn ma thế!

Mọi người nghe anh nói mà giật mình, có người thì nấp vào một góc, có người thì nhìn ra ngoài cửa sổ, có người thì sốc, chôn chân tại chỗ.

- Anh cứ nói tầm bậy tầm bạ, ma quỷ gì ở đây!

- Tôi nói thật, tôi có thể nhìn thấy chúng, anh không tin thì thôi. Chứ bọn nó có thật đấy, chỉ là vong ác hay vong hiền thôi!

Mọi người nghe xong bắt đầu rợn tóc gáy, có người thì nấp đằng sau người khác, có người thì mặt cắt không còn giọt máu. Rồi Dương đứng dậy, nói to:

- Mọi người chuẩn bị bàn cúng cho tôi, hôm nay là ngày đạo sĩ tôi xuất trận!