Đạo Sĩ Núi Thất Sơn.

Chương 2: Bắt Đầu Khởi Hành Thôi!

Con ác ma kia lao đến người sư phụ của Dương. Rầm! cả đạo quán bị thủng một lỗ lớn, sư phụ của dương thì bay ra xa, đập người vào bàn thờ. Con ác ma kia giơ lên 5 cái móng vuốt dài, chuẩn bị đâm vào người sư phụ của Dương. Nhanh chí Dương liền dơ gương bát quái lên. Một luồng ánh sáng chiếu thẳng vào con quái vật, làm nó bị ngọn lửa từ tấm gương thiêu cháy. Nó đau đớn rít lớn cùng một tiếng hét đầy tức giận:

- Hừ, hoá ra còn thằng ranh con ở đây, đi chầu trời đi!

Nó lao đến Dương, Dương cứng đơ người thẫn thờ ngồi đó. Bỗng, một đống máu bắn lên.

- Sư phụ!

Sư phụ của Dương bị con yêu quái kia xiên cả năm cái móng vuốt qua người. Dương tức giận hét lớn:

- Tên khốn, sao mày dám!

Dương lấy thanh kiếm từ tay sư phụ, chém một đường tí nữa chúng tên ác ma kia. Hắn ta lùi lại, lộ rõ vẻ tức giận:

- Khà, mày cũng to gan đấy nhóc!

Hắn lao đến, miệng há ra. May mắn Dương né kịp, liền lấy kiếm gỗ đâm vào người nó. Tên quái vật bị đâm một nhát khiến hắn đau điếng, nói:

- Khà khà, mày cũng khá đấy nhỉ, nhưng mày có chờ 100 năm, thậm chí 1000 năm cũng không đấu được tao đâu!

Hắn lao lên, Dương chỉ kịp đưa thanh kiếm lên đỡ. Một luồng sức mạnh kinh khủng đánh thẳng vào người Dương. Khiến cậu bày đập người vào tường, khạc ra cả đống máu.

-Khà khà khà, thấy chưa nhóc, mày cũng chỉ là loại tôm tép thôi. Cứ tưởng đồ đệ của một trong những đạo sĩ mạnh nhất phái Thất Sơn như thế nào, hoá ra cũng chỉ là loại tép riu thế này. Mày làm cho cả cái phái của mày thất vọng rồi đấy, nhóc con ạ. Ha ha ha!

Hắn ôm bụng cười, cười một cách điên loạn, chứa cả một chút man rợ.

Nhưng nụ cười đã tắt. Mặt trời bỗng ló rạng, khi hắn nhìn thấy, hắn liền bắt đầu sợ hãi:

- Hừ hừ, sao đúng lúc này lại. Chúng ta sẽ gặp lại!

Hắn biến đổi thành một con quạ rồi bay về phía núi xa.

Dương sợ hãi, đến bên sư phụ. Rồi rối rít hỏi:

-Sư phụ ơi ngài có sao không

-Sinh khí ta đã cạn, tuổi đã gần đất xa trời. Chắc tí nữa ta cũng thăng thiên thôi!

Dương nghe vậy mà rợn người, bèn nói:

- Không sư phụ đừng bỏ con mà đi mà!

- Ai bảo ta sẽ bỏ con, lấy cho ta cái vòng cổ của ta ra đây!

Dương liền tìm ngay chiếc vòng cổ. Sau 1 phút tìm kiếm, Dương đưa ra cho sư phụ:

- Dạ đây, thưa sư phụ!

Sư phụ của Dương tay kết ấn, miệng đọc thần chú:

- Sư tổ phù hộ, đạo hạnh giải nghiệp, linh lực đồng hoá. Nhập!

Bỗng, từ trong l*иg ngực của sư phụ Dương hiện ra một chùm sáng. Dương cảm thấy một lượng linh lực cực lớn đang truyền vào trong chiếc vòng cổ:

- Sư phụ!

Dương nói một cách đau đớn vì thấy l*иg ngự của sư phụ đã không phập phồng nữa. Dương cũng không thấy dấu hiệu của sự sống quanh thầy anh nữa, nhưng dương khí vẫn còn. Bỗng, trong đầu của Dương có tiếng nói:

- Con thu dọn đồ đạc, rồi rời khỏi làng đi. Nhớ trước khi đi nhớn gắn lá bùa trừ tà vào cửa đạo quán, rồi khoá cửa chặt vào. Rõ chưa!

- Con rõ rồi, thưa sư phụ!

Thì ra kia là linh lực của sư phụ cậu. Tuy xác đã không còn nhưng linh hồn đã được đưa vào trong chiếc vòng cổ rồi.

Sau khi làm theo những lời thầy dạy và mai táng thi thể cho sư phụ của cậu. Cậu bắt dầu lên đường. Thời điểm bây giờ vừa trong 6 giờ sáng. Âm khí xung quanh đã tan, tiếng gà trống cũng bắt đầu gáy.

Dương rời khỏi đạo quán, rồi hét to:

- Bắt đầu khởi hành thôi!